Mục lục
Truyên Kiếp này chỉ nguyện bên người Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi La Khải đi, Ninh Úc nhìn bản đồ đầy đánh dấu, có chút trầm tư.



Mấy ngày nay hắn đã xác định đường quốc lộ trên bản đồ, bởi vì có đường chính làm cơ sở, tuyến đường cũng đã rõ ràng, đồng thời hắn cũng đã phái một đội nhỏ đi ra ngoài thăm dò địa hình thực tế, sửa đường cũng



Giao cho La Khải hắn chắc chắn có thể làm tốt.



Ninh Úc lật sổ sách ra, mỗi tháng số sổ sách hắn xem không nhiều, đều là sổ được tổng hợp, bây giờ trong tay có hơn ngàn nhà trong Ngân Trang, ba ngàn cửa hàng, còn chưa nói đến ruộng đồng trang trại, một tháng sổ sách phải xem qua chồng chất như núi.



May thay, phương pháp quyết toán mà Ninh Úc sử dụng là phép cộng, trừ, nhân, chia do Ninh Tương Y dạy và cả chữ số A Rập, nếu không sẽ không chồng chất như núi mà chồng chất mấy núi.



Những cuốn sổ này đã trải qua một đội chuyên tính toán dưới quyền Ninh Úc, sau khi thay đổi con số thì người khác không thể hiểu được, sau đó được báo cáo theo từng phần, từng phần giảm bớt, lúc đến tay Ninh Úc, cũng chỉ còn lại tầm mười bản thôi!



Một bản này cũng chỉ dày hơn một độ dày của đồng xu, nhưng Bạch Sinh một tháng phải xem cả trăm bản, độ dày kinh khủng hơn nhiều!



Ninh Úc lật đi lật lại hai lần kiên nhẫn nhìn một chút, bởi gì không còn cách nào, Hoàng tỷ rất ghét xem những thứ này, cho nên khi còn bé vì muốn giúp Hoàng tỷ, hắn đã gắng học tính toán thật tốt, rồi sau khi hắn biết xem sổ sách, Hoàng tỷ không cần động tới sổ sách nữa, đối với hắn thật đúng là vô cùng yên tâm!



Vì trong lòng lại cảm thấy buồn bực?



Bởi vì hắn nhớ Hoàng tỷ, đúng như vậy rất nhớ nàng…



Khoảng thời gian này hắn không dám nghĩ nhiều về vấn đề thân thế của nàng, chỉ cần thấy mặt, hắn sẽ đích thân chứng thực! Còn bây giờ, hắn đơn giản chỉ muốn nàng, rất nhớ nàng.



Ninh Úc thở dài, hắn cầm sổ sách nghĩ lung tung, nếu những công việc này đều giao hết cho Bạch Sinh sẽ thế nào, càng nghĩ càng rối, tên đó sẽ phản ứng như thế nào đây?!



Bạch sinh ngồi nhìn đống sổ sách trên bàn hắt hơi một cái, hắn nhìn gần trăm bản trước mặt, liền nhéo nhéo gương mặt ngày càng gầy gò của mình, nghĩ thầm, hắn có nên xin nghỉ bệnh, để Vương gia tự đi xem sổ sách không?



Nhận được thư từ Lũng thành, biết e được Ninh Úc bình an, Ninh Tương Y cũng nhẹ nhõm thở ra.



Nhưng nàng cảm thấy Ninh Úc có chút là lạ, trước kia... lúc hắn hồi âm, trong câu chữ giống y hệt con người hắn, dịu dàng lại lạnh lùng, nhưng lần này, nàng rõ ràng cảm giác được đối phương đang kiềm chế gì đó, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với hắn, không để cho nàng biết sao?!



Ninh Tương Y nghĩ, hắn không trúng độc đó chứ?



Nàng trừng mắt nhìn Tư Vô Nhan, “Ngươi thật sự bảo Tuyết Tộc dừng tay lại rồi sao?”



Tư Vô Nhan thấy nàng hoài nghi mình, trong mắt lộ vẻ tức giận, Ninh Tương Y, ý của ngươi là ta giả vờ sao?”



Ninh Tương Y sờ mũi một cái, làm gì phải nổi giận như vậy, nàng chỉ hỏi một chút thôi mà.



Tư Vô Nhan cau mày, chính hắn cũng nghĩ mãi mà không ra, người hiểu lầm hẳn nhiều như vậy, vì sao lúc Ninh Tương Y hiểu lầm hắn lại không chấp nhận nổi? Cho nên hắn tức giận cúi đầu.



Ninh Tương Y thấy hắn im lặng, liếc mắt nhìn hắn.



Tư Vô Nhan mặc long bào, thật sự không thoải mái chút nào, toàn thân nhăn nhó, nhất là lúc hắn xem sổ gấp không hề kiên nhẫn, cuối cùng cũng nhìn một chút rồi ném cái cái cuốn sổ gấp đi, lửa giận hừng hực, toàn bộ Ngọc Hoa điện như bị hắn thiêu đốt.



Ninh Tương Y nhặt từ dưới đất lên một bản nhìn qua, phát hiện là tấu chương vạch tội, nói có chứng cứ, không giống vô duyên nói xấu, mà Tư Vô Nhan tức giận như vậy, hiển nhiên là cái tẩu chương vạch tội này từ một người trong doanh trại của hắn.



“Chà —”



Hắn đột nhiên vung tay lên, đem tất cả sổ gấp đều lùa xuống dưới đất, khuôn mặt tuấn tú đội vương miện vặn vẹo, lửa giận trong người chỉ sợ muốn đốt lông mày hắn



“Làm sao mà, đây là?” Ninh Tương Y lại xoay người nhặt bản số gấp xem qua, nội dung cơ bản đều giống nhau.



“Những người này! Đã ngồi vào vị trí lại không nghĩ đến bổn phận của mình, chỉ biết đi nịnh nọt, làm chó trong tay Thái hậu!”



Ninh Tương Y nhìn chằm chằm sổ gấp, không ngẩng đầu lên, “Ngươi đố kị sao? Những con chó này ngươi cũng muốn có sao?”



Tư Vô Nhan trừng nàng, hồi lâu mới nói, “ ta không muốn chó, ta muốn có trợ thủ đắc lực! Thiên hạ này, nếu không con người vốn chỉ lo chạy theo bản tính tham lam cuối cùng rồi cũng làm chó săn, làm súc sinh phản chủ, cuối cùng biến thành tai hoạ của ta!”



Hắn nói xong không biết nghĩ đến cái gì, lại đè lửa giận xuống lần nữa cầm lấy bút chu sa, tiếp tục phê duyệt! Bởi vì trong những tấu chương cũng có chuyện chính sự, nhưng đến phiên hắn thì chỉ đưa mấy việc nhỏ là lông gà vỏ tỏi mà thôi, nhưng hắn vẫn rất chân thành phê bình viết chú giải, ban hành mệnh lệnh.



Ninh Tương Y lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, phát hiện Tư Vô Nhan này vẫn có chút khát vọng, bản tính cũng coi như chính nghĩa.



Nói đến Thái hậu trong đêm nay, sổ gấp đưa đến tay nàng xưa nay chưa từng xem qua, đều giao cho một tên trai lăng lơ dưới tay nàng tên là Lam Từ xem, cho nên nói về trình độ, Lam Từ so với Tư Vô Nhan còn có địa vị hơn!



Thời gian trôi qua rất nhanh, Ninh Tương Y đọc sách, Tư Vô Nhan phê duyệt sổ gấp, lúc hắn làm xong chuyện của mình, liền mê mẩn nhìn Ninh Tương Y đọc sách.



Trên tay nàng là một quyển sách dày như gạch, mặc dù không biết nội dung là gì, nhưng nhìn bộ dạng có vẻ không thú vị lắm, lúc này hắn nghĩ thầm, cảm thấy Ninh Tương Y có thể được như bây giờ, có lẽ nàng đã phải học hành không hề ít.



Rõ ràng tuổi cũng không lớn, lúc đọc sách lại cho người ta một cảm giác vô cùng tao nhã yên bình, mặt trăng như phản chiếu vào nàng, đứng im ở bên ngoài sổ.



Bị Tư Vô Nhan nhìn chằm chằm kiểu này, Ninh Tương Y gấp lại quyển sách trên tay, buồn bực hỏi, “Làm sao vậy?”



Tư Vô Nhan mặt đang bình thản liền chột dạ, bộ dạng này của hắn dương như không muốn thể hiện ra, hắn muốn lúc nào cũng phải trông hung dữ, vì sợ người khác khinh dễ hắn.



“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy nữ nhân như ngươi không có chút tác dụng gì nào thôi, người vô dụng như vậy, ta nên cho người giải được nữa hay không?” Hắn nhíu mày cười hung ác, chờ Ninh Tương Y nổi giận.



Ai ngờ Ninh Tương Y nhìn sách trong tay một chút, rồi nhìn hắn, đột nhiên cười.



“Tư Vô Nhan, ngươi có phải rất tự ti hay không?”



Tư Vô Nhan nháy mắt xù lông!”Ninh Tương Y, ngươi đừng cho là ta không dám giết người, lưới rách cũng làm cá lớn chết được!”



Ninh Tương Y ăn một miếng rồi cười, “Ta vừa mới nhìn thấy bên trong sổ gấp ngươi phê duyệt, có chữ sai.”



Mấy quyển sổ gấp vừa nãy, Tư Vô Nhan thấy bọn họ toàn gây sự từ việc không đau, không nhịn được nên dùng bút quát mắng bọn họ! Cho nên Ninh Tương Y nhìn thấy.



Nghe vậy, Tư Vô Nhan sắc mặt ửng đỏ, xấu hổ muốn chết!



Ninh Tương Y nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, phát tím, cuối cùng lấy bình tĩnh, hắn cười lạnh lùng.



“Vâng, ta hiểu biết chữ nghĩa có hạn, thì làm sao?”



Ai quy định làm Hoàng đế thì nhất định phải học rộng tài cao? Giống như mẫu hậu của hắn vậy, biết dùng người không phải được rồi sao?



Ninh Tương Y cười hì hì đi lên trước, ngồi bên cạnh Tư Vô Nhan ở bàn đọc sách nghiêm túc hỏi.



“Vì sợ người nói ta vô dụng, sau này ta dạy người học chữ nhé?”



Tư Vô Nhan khịt mũi coi thường, “Không cần! Ngươi có năng lực, không bằng giúp ta suy nghĩ làm sao kiếm được trợ thủ!”



Hắn vốn trời sinh thông minh, nhưng Thái hậu sợ nuôi mèo thành hổ, cho nên không chỉ hủy đi kinh mạch để hắn không thể tập võ, hơn nữa còn không cho phép hắn đọc sách!







- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK