Không ngờ hắn không chỉ có to đẹp mắt hơn so với Hà Trạch, hơn nữa không chỉ đẹp hơn một điểm mà trăm điểm.
Bạch Khải Du kia xem xét là loại người rất nghiêm túc, vóc dáng tốt, hơn nữa còn trẻ tuổi, nhưng lông mày hơn vặn, cùng khuôn mặt tuấn tú, lại cho người ta cảm giác như, hai đầu lông mày không kiên nhẫn, như cổ quái, nhìn mặt dường như người khác thiếu nợ hắn.
Lúc này hắn thấy Ninh Tương Y nhìn cằm mình chằm, lông mày càng nhíu chặt dường như bị nữ nhân nhìn thấy là một chuyện khiến hắn khó chịu, không được tự nhiên.
Bên kia Hà Trạch đã mất bình tĩnh, hắn liền đứng lên, chỉ vào Bạch Khải Du không cam tâm kêu to.
“Đây là không thể! Không thể như vậy!”
Bạch Khải Du rõ ràng là tên râu quai nón, làm sao có thể hơn được hắn?
Ninh Tương Y bị phản ứng của Hà Trạch chọc cười, nàng híp mắt, có chút tiếc hận nhìn hắn, diễn một bộ dạng công chúa háo sắc hoang đường.
“Xem ra kết quả rất rõ ràng rồi, Hà đại nhân đúng không, ta không thể làm gì khác hơn là trước mắt phải bắt ngươi.
Hà Trạch còn đang định phản kháng, hắn oán than nhìn Ninh Tương Y, “Công chúa, cái Bạch Khải Du này chính là một tên yếu ớt! bề ngoài có thể thắng tiểu nhân một chút, nhưng tiểu nhân cam đoan, trên giường, hắn nhất định quan tâm nhiệt tình không bằng tiểu nhân.”
Ninh Tương Y đang ăn bánh ngọt, nghe vậy cũng không phản ứng nhiều, nàng liếc hắn từ trên xuống dưới một cái, ánh mắt kia giống như đang nhìn hàng hóa.
“Kỹ năng tốt?… Người có khả năng như thế cũng chỉ là phù phiếm, bởi vì ngươi sớm đã bị rượu và nữ nhân móc sạch thân thể, ta cảm thấy… Năng lực ngươi về phần này có lẽ có đã mất …”
Lúc này, Bạch Khải Du nghe không nổi, hắn đứng lên, lạnh lùng nhìn Ninh Tương Y nói, “quả thực chẳng biết xấu hổ!”
Chẳng lẽ nữ nhân này nhìn vóc dáng hắn được, muốn để hắn làm nam sủng của nàng hay sao?
Mà bên kia Hà Trạch vội vàng nói, “Năng lực ta đủ, đủ! Xin công chúa cho cơ hội! Xin công chúa tha cho tiểu nhân!”
Ninh Tương Y sờ sờ cái cằm, “Cơ hội thì miễn, ta cũng có thể tha cho ngươi, có điều…”
Hà Trạch một mặt ngạc nhiên nhìn nàng.
“Chẳng qua ngươi bây giờ nên hồi kinh đi thôi, cái Triệu Thành này, không thuộc về người nữa.”
Hà Trạch kinh hoàng ngay tại chỗ, lâu sau mới nghe được giọng của mình, “Không… Người chỉ là công chúa! Ngươi không có quyền…”
Ninh Tương Y lại đem khối kim bài kia lấy ra lắc lắc, lúc trước Ninh Úc đem cái kim bài này từ trong tay Úc Cửu Thiêntrở về liền đưa cho nàng, không ngờ lại có lúc dùng hợp lí như vậy. “Như trẫm đích thân tới sao… Ta không có cái quyền này, phụ hoàng cũng không có sao?”
Ninh Tương Y giọng điệu yếu ớt “Ngươi cũng biết quan hệ của ta và Ninh Úc, ngươi cũng biết phụ thân người ở trong tay Ninh Úc kiếm ăn, ta chỉ cách chức ngươi mà thôi, nếu ngươi không vui, muốn ồn ào, vậy thì để phụ thân người đi tìm Ninh Úc, để Ninh Úc đến nói lý với ta.”
Chẳng qua đến lúc đó chắc chắn ngươi sẽ còn thảm hại hơn.
Ninh Tương Y cười nhẹ nhàng nhìn hắn, “Về phần hiện tại, ngươi có nên đi mau đi, đúng rồi, nghe nói ngươi rất thân với Tả sự gia? Xem ra thân tín của ngươi, mang hắn theo mà cùng nhau cút về đi.”
“Cái này… Không có đạo lý!” Hà Trạch hoàn toàn chết não, ai có thể nói cho hắn một công chúa có phải sự có đại quyền lợi như thế cách chức hắn?
Nhưng Ninh Tương Y hơi không kiên nhẫn, “Có đi hay không? Không đi, muốn ta ra tay sao?” Hà Trạch lúc này mới như ở trong mơ mới tỉnh, “Đi! Chút nữa ta đi, không lúc này ta đi!”
Hắn nói như vậy, trong lòng cũng quyết tâm, hắn mang theo tên thân tín trở về, muốn phụ thân lấy lại công bằng cho hắn!
Hắn còn muốn báo cáo cho ngư hình, rằng nàng lạm dụng chức quyền, nhúng tay vào chính sự, hắn không tin Hoàng đế sẽ tùy ý để một công chúa thích làm gì thì làm thế này!
Thấy Hà Trạch đi thật, Bạch Khải Du còn không kịp phản ứng, hắn đến Triệu Thành một năm, qua nhiều ý nghĩ như vậy mới lấy được tín nhiệm của hắn, cũng thật sự vất vả nghĩ đến một mưu kế có thể triệt để trừ hắn và Hà gia, không ngờ liền bị một công chúa hung hăng càn quấy, quấy tung lên rồi?
Trong nháy mắt đó, Bạch Khải Du trong lòng buồn bực Ninh Tương Y sao lại xen vào việc của người khác, lại không có cách nào trừng trị nàng! Ninh Tương Y giải quyết Hà Trạch, mắt nhìn người trên mặt đất giả chết, liền đứng dậy đi về phía sân, khi đi ngang qua bên cạnh Bạch Khải Du, ác ý cười nói với hắn.
“Bạch Khải Du đúng không? đi với ta.”
Nàng cười một tiếng, Bạch Khải Du đã cảm thấy lòng nàng đang mang ý đồ xấu, vốn chỉ cảnh giác nàng, bây giờ liền biến thành căm ghét. Căm ghét thì căm ghét, trước tình thế ép buộc trước mắt, Bạch Khải Du vẫn phải đi theo Ninh Tương Y đi tiền viện.
Đến khi vào một cái thư phòng, hạ nhân trong viện đều sợ tránh xa Ninh Tương Y, Ninh Tương Y cũng mặc kệ, nhanh chân đi vào.
Bạch Khải Du chần chờ một chút, vẫn đi vào, hắn cũng muốn xem xem nữ nhân này trong thâm tâm muốn làm gì.
Hắn đi vào, Ninh Tương Y vung tay lên, cửa phía sau hắn liền rầm một tiếng đóng chặt. Bạch Khải Du giật nảy mình, liền vội vàng xoay người muốn rời khỏi cửa đi ra, Ninh Tương Y ngay ở phía sau hắn cười.
“Ngươi là một đại nam nhân, còn sợ ta mạnh hơn người hay sao? Có thể đừng như thế sợ không?”
Một chữ “Sợ”, khiến Bạch Khải Du nắm lấy tay cầm cửa bị Ninh Tương Y nắm chặt, cuối cùng nhẫn nhịn giận quay người, nhìn Ninh Tương Y lạnh lùng nói, “ không biết công chúa có gì phân phó?”
Ninh Tương Y ngồi lên chiếc ghế hoa cúc chạm rồng, chân đung đưa đến trên bàn sách, cà lơ phất phơ nói nói,” ta xử trí hắn, nhưng vẫn còn chưa xử trí ngươi! Ngươi bên đường trắng trợn cướp đoạt dân nữ, ta không coi là chuyện này cứ như vậy qua đi?”
Bạch Khải Du nói, “ không biết công chúa muốn như thế nào?”
Ninh Tương Y thấy bộ dạng phòng bị của hắn liền không nhịn được mà đùa giỡn. “Muốn người lấy thân báo đáp đền tội?”
“Không biết liêm sỉ!” Bạch Khải Duộc không chút do dự nói nàng.
Ninh Tương Y sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ.
Kỳ thật nàng cũng vì nhàm chán thôi, tên Bạch Khải Du trắng trợn cướp đoạt dân nữ còn không biết hối cải, nàng chắc chắn phải giày vò hắn thật nhiều, chẳng qua xem người hắn có chút vì dân chúng, nàng cũng muốn cho hắn một cơ hội, nghe lý do một chút, nếu tên Bạch Khải Du này không phải người tốt, hại Hà Trạch chỉ là vì ích kỉ bản thân, nàng không ngại lại trừ khử một hại dân.
“Nói ta nghe đi, ngươi tại sao phải hại Hà Trạch? Ngươi muốn thế chỗ hắn sao?”
Bạch Khải Du cười nhạo, thân hình hắn cao lớn, đứng ở đó, thật giống như một cây đại thụ, nhìn Ninh Tương Y tràn đầy xem thường. Lúc này hắn đã nhận định Ninh Tương Y là loại người dâm loạn, đương nhiên có không nói giọng điệu tốt đẹp.
“Chỉ là một Triệu Thành Thái Thú mà thôi, ta còn không thèm để vào mắt.”
Điều hắn hướng tới là chinh chiến trên sa trường, đền đáp quốc gia! Mà không phải ở cái biên giới nhỏ này lục đục với nhau!
“Khẩu khí cũng lớn!” Ninh Tương Y cười, “Ngươi cũng chỉ là một tên thành vệ Thủ Lĩnh, có cái gì tốt? Mau nói đi, ngươi và tên Hà Trạch kia có ân oán gì? Tại sao phải âm mưu hại hắn? Ta cho ngươi cơ hội, ngươi tốt nhất thành thật đừng chọc giận ta.”
- ---------------------------