Ninh Tương Y bất lực, hắn trước mắt mọi người chạy tới đây, chắc chắn trong thành đang hỗn loạn tưng bừng.
“Có quan trọng gì? Diệp Khuynh Vãn căn bản cũng không phải là nữ nhân ta muốn cưới, ta chỉ muốn cưới nàng! Y nhi.
Ninh Giác tiến lên một bước, kéo nàng tay, “Y nhi, ta yêu nàng là nàng, ta chỉ muốn đi cùng với nàng, ta vẫn cho rằng chỉ có làm Hoàng đế mới có thể có được nàng, nhưng bây giờ ta biết ta sai... Ta có thể cùng nàng bỏ trốn, chúng ta muốn đi đâu thì đi đó, không còn có người có thể cản đường chúng ta…”
Ninh Tương Y bị hắn hù doạ, cho dù hiện tại nàng đã biết tình cảm của hắn, nàng cũng không cần bỏ trốn?
“Thái tử ca ca!”
Ninh Tương Y đè xuống kinh hãi trong lòng nghiêm túc nói,” người người phải cưới là Diệp Khuynh Vãn, nhân lúc thời gian chưa muộn, ngươi mau trở về đi, nếu không phụ hoàng sẽ tức giận!”
Nói xong liền rút về tay, nhưng lần này, Ninh Giác không hề buông tay, ngược lại nắm thật chặt tay nàng.
“Ta không cưới ai ngoài nàng!”
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm Ninh Tương Y, khẽ nhíu mày, “Y nhi... Ta không muốn cưới nàng ta, ta xông phá hết tất cả chạy đến trước mặt nàng, là ta đã quyết định từ bỏ tất cả, ta chỉ muốn có nàng, chỉ cần nàng!
Ta biết trong lúc nhất thời nàng khó mà tiếp nhận, nhưng xin nàng đừng nói lời tàn nhân đừng cự tuyệt ta!”
Ninh Tương Y thở dài, “Thái tử ca ca, ngươi đừng như vậy, người có con đường người phải đi, đừng có kiên trì với cái tình cảm không nên phát sinh này… Mà ta, cũng phải đi.”
Cái gì gọi là không nên phát sinh?
Ninh Giác nắm lấy tay Ninh Tương Y đặt lên trước ngực mình, “Là ta có chỗ nào không tốt sao? Chỉ cần nàng nói, ta nhất. định thay đổi? Nàng không được rời bỏ ta, nàng muốn ta làm cái gì cũng được!”
Cử chỉ hắn rất điên rồ!
Ninh Tương Y buộc mình phải hạ quyết tâm, nàng rút tay mình về, nghiêm túc nhìn hắn.
“Đủ rồi! Thái tử ca ca, ta cũng chỉ là khi còn bé giúp ngươi hai lần thôi, nếu như không có những chuyện kia, ngươi nhất định sẽ cưới Diệp Khuynh Vãn, coi như tất cả xảy ra, coi như người hôm nay người cưới chính là ta, ngươi sau này cũng sẽ thích Diệp Khuynh Vãn thôi! Trở về đi!
Ninh Tương Y đang nói ở kiếp trước, nhưng trong mắt Ninh Giác Hỏa Diễm càng ngày càng bừng lên.
“Y nhi… Nàng chịu để ta cưới nàng à?”
Hắn chỉ ngẫm lại cũng cảm thấy kích động đến không thể đè xuống! Nếu như hôm nay hắn cưới Y nhi thì tốt biết bao nhiêu, vậy sẽ là ngày hạnh phúc nhất của hắn!
“Chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta, ta sẽ chứng minh cho nàng là ta một lòng một dạ!”
Ninh Tương Y im lặng, ở kiếp trước nàng cũng ở tuổi hiện tại, mười tám tuổi gả cho hắn, nhưng hắn cuối cùng vẫn đi thích người khác, kiếp này, cuối cùng là sai ở chỗ nào, hắn có thể hành động hoàn toàn khác biệt sao?
Ninh Giác thấy Ninh Tương Y không nói gì, vội vã tiến lên một bước, “Y nhi, nàng gả cho ta đi, nếu như nàng lo lắng ta sẽ thay lòng? Ninh Giác ta có thể dùng tính mạng địa vị tất cả của ta ra để xin thề! nếu ta phụ nàng, sẽ phải chết không yên lành!”
Hắn có chút xoắn xuýt nghĩ, “Hoặc là nàng muốn ta cam đoan bằng gì đều có thể! Tất cả của ta đều là nàng, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội, để ta chứng minh, ta yêu nàng… Yêu nàng đến mức có chết cũng sẽ không tiếc!”
Hắn tự dưng trùng hợp ở kiếp trước, khiến nàng vô cùng khó chịu.
Ninh Tương Y khẽ nhíu mày, muốn tránh đi, Ninh Giác lại ôm chặt lấy nàng.
“Y nhi... Y nhi... Y nhi...!”
Hắn ở bên tai Ninh Tương Y dùng giọng nói liên tục, lần lượt gọi tên của nàng, tay ôm thật chặt nàng, dường như nàng chính là tất cả của hắn.
“Y nhi... Ta cũng không cần bây giờ nàng liền đáp ứng ta... Nhưng để ta có thể luôn nhìn thấy nàng như vậy được chứ?
Y nhi, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được ta yêu nàng bao nhiêu! Mỗi đêm, chỉ có nghĩ đến hình bóng của nàng ta mới có thể ngủ được, mỗi một lần gặp phải vấn đề khó, ta chỉ nghĩ đến sau này có được nàng mới có thể giải quyết... Ta từ lúc mười sáu tuổi bắt đầu tưởng tưởng mỗi bộ phận trên người nàng... Ảo tưởng cùng nàng triền miên da thịt, Y nhi... Ta đã hãm sâu trong suy nghĩ đó không cách nào tự kềm chế!
Ngươi đừng đi, trước kia là ta dùng sai cách, hiện tại nàng ở lại có được không, ta sẽ chứng minh cho nàng ta yêu nành nhiều bao nhiêu...”
Ninh Tương Y bị hắn ôm muốn ngạt thở, nàng lạnh lùng nói,” làm Thái tử tim nên hướng về dân chúng, ý chí làm minh quân cả đời, thế nhưng nếu ngươi u mê không tỉnh ngộ, sẽ bị mọi người mắng là hôn quân, tất cả chuyện này cũng đáng sao?”
“Rất đáng!”
Ninh Giác buồng nàng ra, lớn tiếng chắc chắn nói cho nàng!
Ánh mắt hắn từng chút nhìn mặt của nàng, thấp giọng nói, “ rất đáng… Ta trước kia vẫn muốn làm một vị hoàng đế tốt, đó chính là lý tưởng lớn nhất của ta, nhưng. bây giờ… Vạn dặm Giang Sơn trong mắt ta cũng không bằng nàng, Y nhi, hãy cho ta một cơ hội được không? Ta sẽ dùng ta cả đời chứng minh, ta yêu nàng.”
“… Ngươi không có cơ hội.”
Bị hắn ôm Ninh Tương Y đột nhiên lạnh lùng mở miệng, để hắn thống khổ như vậy còn dây dưa không ngớt, không bằng trực tiếp dập tắt hi vọng của hắn! Cho nên Ninh Tương Y nhìn hắn, nghiêm túc nói cho hắn.
“Ta đã quyết định, ta yêu Ninh Úc.”
Nàng yêu Ninh Úc.
Mấy chữ này, giống như lưỡi đao khiến Ninh Giác nháy mắt đau đến chấn động!
Hắn hồi lâu mới thấm được câu nói này, cả người đều như trong mơ! Đây là lần đầu tiên nàng nói, nàng thích người khác, người đó chính là Ninh Úc!
“Nàng đang gạt ta…”
“Ta không có lừa ngươi!” Ninh Tương Y nghiêm túc nói với hắn, “Ta đã quyết định, sẽ ở bên Ninh Úc, cho nên, ngươi trở về thành thân đi.”
“Không!”
Ninh Giác đột nhiên đẩy nàng ra, sau đó hai tay nắm lấy vai của nàng! Lúc này hắn hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt bỗng chìm xuống đến đáng sợ!
“Ha ha, đây không phải thật..”
“Là thật.”
“Vậy nàng nói cho ta!”
Ninh Giác đột nhiên dùng một ánh mắt cực kỳ bị thương nhìn nàng, phẫn nộ nói, “ vậy nàng nói cho ta! Ta và hắn giống nhau đều là máu mủ người thân của nàng, vì sao nàng có thể đón nhận hắn lại không tiếp nhận ta? Cuối cùng hắn so với ta mạnh hơn chỗ nào, để nàng dù một chút xíu, dù cho một chút cơ hội cũng không cho ta!”.
Ninh Tương Y nhắm mắt lại, vướng mắc kiếp trước, đã chú định rằng mặc kệ kiếp này Ninh Giác thay đổi như thế nào, nàng cũng khó mà tiếp nhận.
“Bất luận như thế nào, lòng ta cũng đã quyết!”
Ninh Tương Y nhìn mặt của hắn thoáng chốc như mất máu, không đành lòng lại kích động hắn, nhẹ nhàng nói.
“Thái tử ca ca... Trở về đi, nhân lúc trước khi tất cả mọi thứ vẫn kịp.”
“Không kịp...”
Ninh Giác đột nhiên nói, đồng thời buông bờ vai của nàng ra.
Giọng điệu trầm mặc lạnh lùng khiến Ninh Tương Y hơi nhíu mày, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai mắt hắn đỏ đến đáng sợ! Giống như một con dã thú bị mắc bẫy đuổi đến chỗ chết, đang phát điên rồi!
Trước khi đến đây, Ninh Giác có thể lựa dối chính mình và mọi người, hắn vẫn còn cơ hội, nhưng bây giờ, hắn nghe Ninh Tương Y thừa nhận nàng thích Ninh Úc, lúc này máu trên người hắn như đông cứng lại, tất cả suy nghĩ của hắn đã sụp đổ. Một sự thay đổi vô cùng lớn.
- ---------------------------