Trừ hai mặt đều là vách núi cheo leo, không có đường khác để đây, nên nơi này cũng là cấm địa, thiết lập nghiêm ngặt cửa ải, càng không ai có thể tới nơi này.
Lúc trước sau khi Hoàng đế khai quốc ổn định, không để ý vừa mới chiến tranh, cục diện tan hoang, vẫn dứt khoát quyết định ngay trêи con đường sông vốn có đào sông hộ thành - sông Long Đằng.
Lúc ấy có Thuật Sĩ đã nói chắc chắn, nơi đây chính là long mạch của Đại ɖu͙ƈ, nhưng long mạch vừa hoàn thành, dễ dàng sinh biến động, cần đào thêm một đầu nguồn Thủy Long bảo vệ long mạch, thủy sinh điềm lành, được Thủy Long hỗ trợ có thể khiến cho long mạch nhỏ dần dần lớn mạnh, trường kỳ mãi mãi, qua đời thứ ba, Đại ɖu͙ƈ nhất định có thể thịnh vượng huy hoàng! Vận mệnh ngàn năm!
Cho nên, mới hao phí nhân lực và tài chính khổng lồ,để đào sông Long Đằng ở đáy vách đá Thiên Nhai làm nguồn.
Lúc này, vài chiếc thuyền đang đi ngược dòng, tất cả đều nghiêm túc, im lặng suốt chặng đường, tránh vô số tảng đá chìm, cuối cùng cũng đến được đáy vách đá bậc thang Hoành Điếm, một khu vực cấm đã bị phong tỏa hàng trăm năm.
Thuyền gỗ lim đi đầu nhẹ nhàng chạm vào bên bờ, một người đồ đen đặt chân xuống, giày rồng thêu ngầm ngân sắc vững vàng đạp lên bờ, đánh vỡ yên tĩnh nơi này.
Nơi này là cấm địa Đại Lục,, nhưng cũng là một nơi đẹp như tiên cảnh.
Hai bên đều là hẻm núi, một dòng nước màu lam tựa như tơ lụa chảy xuôi, thỉnh thoảng có đàn chim bay qua, để lại từng tiếng kêu không dứt, ánh nắng lẳng lặng chiếu sáng nơi đây, cái bùn đất màu đen kia phản xạ ra ánh sáng như hoà, bởi nó được điểm xuyết bởi những viên trân châu tròn …
Mấy trăm năm qua, mỗi năm đều có tế tự cỡ lớn, tất cả mọi người sẽ ở trêи tế thiên đài, ném xuống trân châu, cầu phúc cho chính mình.
Ninh Úc không khỏi ngửa đầu nhìn lên phía trêи, chín bậc thang trong mây sừng sững ở trước mắt, trong Truyền Thuyết, đây là nơi thần từng bước một lên trời, cũng là nơi Hoàng hậu khai quốc bỏ mạng.
Ninh Úc đột nhiên xiết chặt tay, cũng là nơi Hoàng tỷ muốn tự sát.
Thuộc hạ của Ninh Úc trong đêm dùng những chiếc gỗ tần bì, tạo ra mười mấy chiếc thuyền không sợ nguy hiểm, đi ngược dòng nước, bọn họ mới có thể thuận lợi đến nơi này, cấm địa quả nhiên là cấm địa, không đủ năng lực vật chất, người bên ngoài căn bản không vào được!
Rất nhanh, có tiếng thị vệ truyền đến, “Vương Gia! Phát hiện bệ hạ!”
Chỉ là phát hiện này, chỉ có thể là thi thể, bởi vì vừa đi vào, ở đây nhìn rõ ràng, hẻm núi như lưỡi dao cắt, trêи bãi cạn cũng không có bất kỳ người sống nào.
Ninh Úc nghe vậy, quay người đi đến chỗ Ninh Giác.
Hắn đi rất chậm, giày lún vào trong bùn, nơi này nói là bờ, nhưng cũng không phải vậy
Phía dưới thang trời không có bờ, đây chỉ là nước rút một chút, giữ lại nửa lòng sông, đến mức mỗi một bước của hắn đều đi rất chậm, yên lặng, thật giống như đạp trong đáy lòng đám người ở đây.
Tất cả mọi người không dám ngang đầu, Ninh Úc từng bước một đi đến bên cạnh Ninh Giác, trong lòng cảm giác nặng nề.
Hiển nhiên, Ninh Giác là bị nước ban đêm dâng đẩy lên bờ.
Làn da hắn trắng bệch, bờ môi tím đậm, mấy thái y đi theo đến run rẩy đi kiểm tra thi thể Ninh Giác, nghĩ thầm Hoàng hậu biết, chỉ sợ lại phải ngất đi.
Bệ hạ quả nhiên chết rồi, đáng thương… Hắn còn chưa chính thức đăng cơ! Tại sao phải cùng công chúa tự tử như vậy?
Ninh Úc nhìn chằm chằm mặt Ninh Giác, vốn đã thở không ra hơi, lạnh lẽo nằm ở đây, không còn tỉnh lại.
Thái y nhanh chóng đi kiểm tra ra kết quả, hắn quỳ gối trong vùng đất ngập nước, cung kính nói.
“Hồi bẩm Vương Gia, bệ hạ là vì xương sống lưng đứt gãy mà chết.”
Ninh Úc đột nhiên nhíu mày, không nói gì.
Lúc ấy, Hoàng tỷ phóng tới vách núi, hắn vốn định giữ chặt nàng, thế nhưng hai chân hắn không thể cử động, ngược lại Ninh Giác ngay lập tức xông lên, ôm Hoàng tỷ ngã xuống sườn núi.
Ngay từ đầu, hắn cũng tưởng rằng Ninh Giác muốn tự tử, nhưng sau đó ngẫm lại, có chút không đúng.
Động tác Ninh Giác ở trong đầu hắn từng lần một chiếu lại, chậm chậm, một chút chi tiết cũng không lệch.
Lúc ấy mặt Hoàng tỷ nhìn về phía vách núi, thế nhưng sau đó hắn dường như nhìn thấy Ninh Giác xông lên ôm lấy nàng, lấy một chân kỳ quái đạp lên vách đá.
Trong đầu Ninh Úc đoán qua vô số lần, nhưng khi nhìn thấy thi thể Ninh Giác, hắn cuối cùng xác định suy đoán của hắn không sai.
Ở trêи vách đá hắn mượn lực, là vì muốn có thể rơi ra càng xa, không đến mức rơi xuống trêи thềm đá, mà cái tư thế kia…
Ninh Giác ôm lấy Hoàng tỷ, mượn động tác kia, là vì muốn xoay chuyển nàng, quay lưng lại với vách núi rơi xuống…
Hai hành động nhìn như không có tác dụng gì, lại rất có thể sẽ cứu được tính mạng của hoàng tỷ!
Sau khi mượn lực, bọn họ có thể rơi vào trong nước, còn Ninh Giác mình đỡ dưới người Hoàng tỷ, sau khi rơi vào nước, hắn lại nhận toàn bộ va chạm, Hoàng tỷ mặc dù cũng sẽ nhận va chạm, nhưng… Lại có cơ hội sống.
Lúc này, Ninh Úc không khỏi nhìn Ninh Giác một chút.
Mà Ninh Giác làm như thế, nhất định sẽ chết.
Trong lúc nhất thời,không thể nói ra cảm giác gì, Ninh Úc đối với hắn sinh ra một tia kính nể, hắn cảm tạ tên tình địch luôn có ý đồ tranh giành Hoàng tỷ với hắn này, chí ít cuối cùng hắn cũng dùng năng lực lớn nhất, đi bảo vệ tính mạng cho Hoàng tỷ.
Đám người thấy Ninh Úc không nói một lời, bọn họ cũng không dám lên tiếng, sau khu lục tìm bốn phía, La Tiểu Thất quỳ gối trước mặt Ninh Úc.
“Vương Gia, không tìm được công chúa!”
Nói cho cùng, cái này cũng là một tin tức tốt, không nhìn thấy thi thể, vậy còn có hi vọng không phải sao?
Đám người cúi đầu chờ đợi Ninh Úc ra lệnh.
Lần này sau khi tỉnh lại, Ninh Úc phát sinh biến đổi rất lớn, hắn toàn thân áo đen đứng ở chỗ này, cho dù là không nói lời nào, cũng cho người khác thấy áp lực, tư thế cao cao tại thượng khiến người ta không dám thẳng nhìn, giống như ngọn núi cao dựng đứng.
Trước kia ở trước mặt Ninh Úc, La Tiểu Thất vẫn luôn chủ động, nhưng lúc này hắn không có chút nào dám lỗ mãng, cung kính quỳ dưới mặt đất, trong lòng có chút thấp thỏm.
“Điều tất cả cấm quân đi tìm, cộng thêm quân binh tìm kiếm, điều tra xuôi theo các thôn xóm, thành trấn, trước ngày mai, bản vương phải có tin của Hoàng tỷ.”
“Vâng!”
Ninh Úc lạnh lùng, tà áo màu xám đen lông mày kiếm, một đôi mắt đen tĩnh mịch, lăng lặng nhìn Ninh Giác. TruyenHD
“Mang hắn về.”
“Vâng!”
Đám người vội vàng bắt đầu di chuyển, động tác nhanh chóng, không dám trì hoãn một chút.
Nhìn Ninh Giác được mang lên trêи thuyền, Ninh Úc rời ánh mắt, lại một lần nữa nhìn về phía thang trời.
Ninh Giác, người đã cực lực bảo toàn cho Hoàng tỷ, mẫu hậu của ngươi, bản vương sẽ chăm sóc.
Chỉ cần chính bà không muốn chết.
Đám người lại một lần nữa lên thuyền, nơi này nhìn qua không có gì, mà mỗi ngày ban đêm nước đều sẽ dâng, thi thể Ninh Giác bị nước đẩy lên bờ, nhưng công chúa… Nàng không ở nơi này, chỉ có thể bị cuốn trôi…
Không biết có tin tức gì từ những người đã tìm kiếm quanh con sông đêm qua không. Vương Gia sẽ sớm quay lại. Nếu bọn họ không thu hoạch được gì, sợ học rằng …
Đám người không còn dám nghĩ.
Vừa quay đầu lại, Ninh Úc đưa lưng về phía bọn họ đứng ở trêи bờ.
Tảng đá sắc nhọn, mặt đất màu đen, trân châu trắng muốt, làn nước xanh nhạt cũng không làm bóng lưng kia trở nên dễ nhìn.
Mái tóc xám bạc buộc đơn giản, hắn ngửa đầu nhìn vách núi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
La Tiểu Thất liền nghĩ đến tối hôm qua, những đại thần sắc mặt tái xanh rời Tề Vương Phủ.
Vương Gia sau khi đứng dậy, tất cả mọi người đang ở bên giường chờ lệnh, mong mỏi hắn mở miệng ổn định lòng người, chấn động nghe được tin dữ liền có chút biến dạng.
Ánh nến lấp lóe, tóc màu xám bạc kia, thật giống như lóe ra ánh sáng.
“Tại sao Bản vương phải chủ trì đại cục?”
Mắt Ninh Úc lạnh lùng nhìn những người trước mắt này, nói câu đầu tiên.
Hắn sẽ không quên, trước đó những người này còn vạch tội hôn sự hắn và Hoàng tỷ, hiện tại có việc cần, lại đến van cầu hắn rồi? Cho nên hắn một câu, khiến tất cả mọi người đều biến sắc!
“Bản vương đã thề, không lên ngôi, không xưng đế.”
Hắn mỉm cười thưởng thức những biểu cảm kinh dị kia, thần thái lạnh lẽo làm cho người ở chỗ này không nói nên một lời nào thuyết phục.
“Bây giờ, cút đi.”
La Tiểu Thất nghĩ tới câu nói này lúc khẽ run rẩy!
Hắn luôn cảm thấy Vương Gia hình như thay đổi, mặc dù sau khi hắn tỉnh lại, nhìn qua vẫn lạnh lạnh lùng lùng, nhưng áp lực kia, khí thế làm người khác run sợ, thật giống như đã có gì đó bị phóng thích ra ngoài, nhưng người phát giác được điểm này không nhiều, xem ra, có người phải xui xẻo rồi!
Bên này nghiêm ngặt tìm kiếm, nhưng bên kia, Ninh Tương Y sau khi cải trang cùng Thu Hành Phong đi trêи đường, nàng sờ sờ mặt mình, có chút kỳ quái hỏi.
“Sư phụ, tại sao ta phải cải trang.”
Thu Hành Phong vốn ngốc nghếch, ban đầu còn không cho Ninh Tương Y gọi hắn là sư phụ, hoặc còn hỏi nàng tại sao phải gọi hắn là sư phó, nhưng Ninh Tương Y luôn một mặt không hiểu nhìn hắn nói một câu, “Ngươi chính là sư phụ ta, ta không gọi người sư phụ thì gọi cái gì?”
Hắn liền không cãi, hắn nghĩ, Ninh Tương Y có lẽ đầu óc bị hỏng rồi, hắn không nên so đo cùng đồ đần thì tốt hơn.
Cho nên, dưới sự kiên trì của nàng, Thu Hành Phong cũng không muốn cùng một “Đồ đần” tranh luận, đành phải chấp nhận xưng hô thế này.
Trong lòng muốn tránh xa cái nữ nhân luôn luôn hại người này một chút, nhưng vừa nghĩ tới trong bụng của nàng, có đứa con của “mình”… Cái cảm giác này thật kỳ diệu, nhưng hắn lại phải cùng nàng thân cận sao?!
Lúc này nghe nàng hỏi như vậy, Thu Hành Phong có chút chột dạ, hắn sẽ nói, hắn lo Ninh Úc đến tìm nàng, sau đó phát hiện hắn làm chuyện đáng sợ với Hoàng tỷ của hắn sao?
Cho nên lần đầu tiên trong đời, Thu Hành Phong nói dối.
“Ngươi có kẻ thù rất lợi hại, chẳng lẽ ngươi quên người vết thương đầy người rồi sao? Không cải trang sẽ bị bắt được!”
Vừa nhắc tới cái này, Ninh Tương Y liền có chút sợ, tối hôm qua bọn họ ở trong nhà nghỉ, nàng xem xét vết thương trêи người mình, hít vào một ngụm khí lạnh! Làm sao lại thê thảm như vậy?!
Nhưng kỳ quái là, vết thương của nàng lành lại rất nhanh, thậm chí nhanh đến quỷ dị, trong lòng nàng có chút bất an, chỉ coi là hiệu quả thuốc sư phụ đưa cực kỳ tốt, nhưng vết thương mặc dù khít lại rất nhanh, vẫn quá đau!
Ninh Tương Y không biết Thu Hành Phong sẽ nói dối, dù sao quen biết mười mấy năm, hắn chính là cái tên vô cùng ngốc!
Nàng tuyệt đối sẽ không ngờ đến, có một ngày sẽ bị tên ngốc lừa một vố!
Vết thương đau nhức, hai chân nàng run lên, lấy một mặt nam tính và cải trang, kéo tay hắn nói.
“Làm sao bây giờ, vết thương đau quá... Ta không đi nổi.”
“Ta cõng ngươi nha?” Thu Hành Phong vô thức nói, cho dù bị cưỡng ép vì đứa bé, tên đáng thương này vẫn không học được cách đề phòng những chuyện nam nữ như vậy.
Ninh Tương Y nhìn một chút xung quanh nhiều người như vậy, vẫn nên chịu đựng không nên khiêu khích khả năng tiếp nhận của người xưa, vẻ mặt đau khổ nói.
“Ngươi vịn ta là được… Nhanh, ta hoa mắt!”h
Thu Hành Phong vội vàng vịn nàng, trong lòng không thể làm gì nghĩ, hắn cũng không có cách nào, thế nhưng ai bảo bọn họ có con làm gì?
Đừng nói Thu Hành Phong đần, hắn kỳ thật rất thông minh, hắn vẫn âm thầm hoài nghi chuyện này, cho nên hôm qua thừa dịp lúc Ninh Tương Y nghỉ ngơi, hắn ra ngoài tìm người “Cẩn thận” hỏi.
Đó là một đường phố ban đêm vô cùng náo nhiệt, có một nữ tử chẳng biết tại sao lại bắt lấy hắn! Hắn đang không biết tìm ai hỏi, liền hỏi đối phương.
“Cô nương, ta có thể hỏi người mấy vấn đề không?”
Cô nương trang điểm lộng lẫy vốn ra ngoài “kiếm khách”, nhưng một chút liền bị vẻ đẹp tuấn mỹ của Thu Hành Phong mê hoặc, đã sớm không biết tự trọng là gì, vậy mà vì khí thế trong sạch trêи người hắn, có chút xấu hổ thu hồi tay kéo đối phương.
“Cô gái” nũng nịu nói, “ công tử, ngài hỏi đi! Nếu không thì, chúng ta đi vào trong phòng trò chuyện vui vẻ?”
Nói xong, còn liếc mắt đưa tình qua.
Những kiểu nhìn hắn này, hắn chỉ như mù lòa, Thu Hành Phong mở to mắt nghiêm trọng, chăm chú hỏi.
“Nam nữ thẳng thắn sau khi gặp nhau, có phải liền sẽ mang thai không?”
Hắn nói câu này mặc dù dùng giọng điệu vô cùng nghiêm chỉnh hỏi lên, nhưng Hoa Nương hoàn toàn không biết được hắn tràn đầy tò mò, nàng chỉ cười khúc khích, lại một lần nữa kéo tay Thu Hành Phong, nhẹ nhàng nói.
“Công tử, tiểu nữ sống trong sóng gió cuộc đời hơn mười năm, không ngờ lại có lúc nhìn lầm!”
Nhìn một tiên nhân giả làm gà tơ, không ngờ là kẻ giả trai ngoan! Không phải sao, mới mở miệng liền bại lộ bản tính, loại mở đầu đã đùa giỡn, thật đúng là không phải người bình thường có thể nghĩ ra!
“Công tử muốn biết sao?”
Nàng dịu dàng hỏi, thấy Thu Hành Phong nhíu mày, nghĩ thầm, diễn sao, ngươi còn diễn?
Thu Hành Phong thu lại tay, vô cùng thành khẩn nói.
“Đúng, cô nương ngài có biết không? Biết thì nói cho ta đi!”
Diễn thật đúng là đạt! Hoa Nương lại liếc mắt đưa tình, đối phó với loại nam nhân này, liền phải thuận theo đến cùng, hắn muốn diễn, cùng hắn diễn vậy!
Cho nên nàng thướt tha đem thân thể tới gần, mềm giọng nói,” sẽ có hài tử hay không, công tử ngài thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Thu Hành Phong không chịu nổi đẩy nàng ra, duy trì sự lễ phép gượng cười nói.
“Cuối cùng là sẽ có hay không?”
Hoa Nương nhẹ nhàng cười một tiếng, “Sẽ có! Chỉ cần công tử ngài muốn, nô tài đêm nay sẽ cho ngài một đứa!”
Có được “ đáp án chuẩn xác”, Thu Hành Phong nháy mắt khổ sở, như tang thương vây kín, rốt cuộc hắn không có cách nào lừa gạt mình, hắn thật sự không cẩn thận có hài tử rồi! Khó trách trước kia sư tỷ luôn luôn dặn hắn chú ý nam nữ chung phòng! Thật thật là nguy hiểm. …
Thu Hành Phong nản lòng quay người rời khỏi hoa hẻm, hoàn toàn liều mạng bỏ lại Hoa Nương buồn bực phía sau!
Đáng chết, nàng rốt cục nói sai câu nào rồi? Làm sao lại đi vậy?!
… Còn tưởng rằng có thể cùng công tử đẹp như thần tiên mở ra một đoạn tình duyên hạt sương, lại bị tạt nước lạnh!
Hoa Nương tức giận đến dậm chân!
Trở lại nhà nghỉ Thu Hành Phong không đi vào gian phòng của mình, mà đi đến phòng Ninh Tương Y, Ninh Tương Y bởi vì mất hết võ công, còn mang thai, nên luôn thèm ngủ, cho nên không có phát hiện hắn.
Tất nhiên cũng không biết Thu Hành Phong ngồi ở bên giường nàng, làm một mặt khổ sở như thế nào?
Hắn xoắn xuýt hồi lâu, rốt cục… Sờ sờ bụng Ninh Tương Y.
Ninh Tương Y bừng tỉnh, đập tay hắn một cái, cảnh giác hỏi.
“Ngươi làm gì đó?!”
Gần đây nàng cảm thấy sự phụ kỳ kỳ quái quái, đêm nay lại cắn thuốc sao?
Ninh Tương Y đáng thương căn bản không có âm mưu gây rối suy nghĩ của Thu Hành Phong, trong khoảng thời gian này nàng cẩn thận quan sát qua, Thu Hành Phong còn không có thông suốt đâu!
Thu Hành Phong thấy nàng tỉnh lại, có chút hoảng sợ, nhưng hoảng sợ lập tức biến thành kiên định.
“Là ta không cẩn thận làm người mang thai, ta quyết định! Không hận ngươi!”
“Hả????”
Ninh Tương Y vẻ mặt rất khó hiểu!
“Về sau ta sẽ làm một người cha tốt, giống như sư huynh như vậy……”
Hắn có chút khó xử, hắn ngày thường nhìn sư huynh dạy con, cũng không phải khó lắm.
“Hả?!”
Ninh Tương Y như tỉnh mộng!
“Tóm lại!” Hắn mặt đỏ lên, “Tóm lại, ta sẽ bắt đầu đối tốt với ngươi, xem như là vì con!”.
“Hả!!”
Không đợi Ninh Tương Y phản ứng thêm, Thu Hành Phong cũng bay ra ngoài nhanh như một cơn gió, Ninh Tương Y cả người đều sửng sốt! Đây là tình huống gì? Hơn nửa đêm, vì sao sư phụ lại chạy đến nói bậy nói bạ chứ?
Ninh Tương Y lo lắng làm sao bây giờ, nàng cảm thấy gần đây sư phụ càng ngày càng ngốc, cố tình không nhớ rõ chuyện trước đây của nàng, không thể xác định sự phụ là đầu óc đã tổn thương lần thứ hai, hay là vô duyên vô cớ biến mình thành kẻ ngốc chứ.
Nàng sờ sờ bụng mình, vẻ mặt nghĩ mà sợ. “Bé con à, con…… Không phải là đồ ngốc chứ?”
Mấy ngày đi qua, kinh thành mây đen giăng đây, ngay cả đường phố cũng vắng người qua lại.
Mọi người đều cảm thấy bất an, cửa thành mỗi ngày đều có rất nhiều cấm quân ra vào, cố tình gây chuyện lúc này, lúc này trong lòng có người không sợ chết, sinh ra một số ý nghĩ không mong đợi.
Sau khi thi thể Ninh Giác được tìm thấy, Hoàng Hậu quả nhiên ngất đi, sau khi tỉnh lại ngày ngày rơi lệ, nằm triền miên trêи giường bệnh, chuyện triều chính do sáu vị nội các đại thần tạm xử lý, tuy rằng một ngày hai ngày không có việc gì, nhưng nếu tiếp tục kéo dài, Đại ɖu͙ƈ sẽ loạn!
Ở tình huống hỗn loạn này, lại muốn cử hành quốc tang, vì muốn hạ tang hai đời hoàng đế, tang sự này có thể nói trước giờ chưa từng có, Thái Hậu cùng Hoàng Hậu cứ khóc rồi lại ngất ngất rồi lại khóc, công chúa cùng hoàng tử cũng rơi nước mắt gọi “Phụ hoàng”, “Hoàng huynh”, bộ dáng đau đớn muốn chết kia, không biết có bao nhiêu đau lòng là sự thật!
Đầu mùa đông trời cực kỳ lạnh, ngày cuối cùng của quốc tang, trời còn đổ mưa.Đội ngũ đưa tang thật dài đi giữa đường phố, hai bên đều là thân ảnh người dân quỳ đưa tiễn, màu trắng lan tỏa khắp nơi, cả thành than khóc, vì thảm kịch bất thình lình, sợ hãi hoảng hốt không thôi.
Quốc gia liên tiếp mất đi trụ cột, đây là điềm báo loạn quốc sao!
Càng nghĩ, không khí lại càng thêm trầm trọng.
Từ lúc lễ tang bắt đầu, mãi cho đến khi lễ tang kết thúc, Ninh Úc đều không xuất hiện.
Trong tay hắn nắm một đoạn vải đỏ, mặt trêи thêu thùa độc nhất vô nhị, rõ ràng đây là hỉ phục ngày đó hoàng tỷ mặc, cấm quân tìm kiếm xung quanh rất kỹ, lại không tìm được hoàng tỷ, chỉ ở trong sông vớt được một ít vải vụn này.
Hoàng tỷ, nàng còn sống sao?
Y Y!
Tay Ninh Úc siết chặt mảnh dải vải, cẩn thận đặt ở trong tay, ngửa đầu uống một hớp rượu!
Lúc này hắn ngồi ở tường thành trêи cao, nhìn đội ngũ đưa tang đi xa, áo tang trắng, bầu trời u ám hoàn toàn mất đi sắc màu của trần gian, Ninh Úc đã chết lặng, hắn cầm nghiêng bầu rượu rồi rót xuống một ít.
“Phụ hoàng, hoàng huynh, vĩnh biệt.”
Rượu được rót ra, lúc này, khuôn mặt tuấn tú của hắn trong không gian tối tăm, mang theo vẻ lãnh đạm khó cưỡng, bằng bàn tay nắm chặt của hắn, toàn bộ bình ngọc trắng đã biến thành tro tàn trong bàn tay, bay tán loạn, mới đó mà biến mất như tro tàn.
Có người đi đến phía sau hắn.
“Vương gia!”
Ninh Úc chưa từng quay đầu lại, híp mắt nhìn đội đưa tang.
Bạch Sinh trong lòng khẽ run, mới vừa rồi, hắn tận mắt nhìn thấy Vương gia bất động bóp nát bình rượu, trong nháy mắt kia, trêи người hắn lộ ra sát khí kinh người! Cảm giác như bóp nát cổ của một người thật dễ dàng
Võ công Vương gia đã thiên hạ đệ nhất sao?
Thấy Vương gia không để ý đến hắn, hắn nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói, “Không biết là ai ở dân gian rải rác lời đồn, nói bệ hạ chết, là vì công chúa phát cuồng bạo động, còn nói Thái Tử, cũng là vì công chúa mà chết, lời này khiến cho rất nhiều học trò bất mãn, thậm chí có người còn kêu gọi cùng nhau viết một bức thư, để hỏi lý do.”
Học trò Đại Lục có quyền lợi rất lớn, có thể cùng nhau viết thư lên án công khai, đây là quy định do Ninh Kham lúc còn sống đề ra, chính muốn không bị che giấu, lừa gạt, để nghe được tiếng nói từ dân gian.
Ninh Úc hơi hơi cau môi.
Gió thổi động mái tóc dài xám bạc của hắn, hắc y như mực, hai loại sắc lạnh va chạm vào nhau, tái nhợt lại lạnh lẽo.
Thấy Vương gia vẫn là không đáp, Bạch Sinh trong lòng thở dài, lại nói.
“Những người đó ngo ngoe rục rịch không chỉ muốn bôi đen thanh danh công chúa, thậm chí còn có người sai sự quan lại cấp dưới thượng tấu, dò hỏi vì sao công chúa không có lăng mộ?”
Những người đó nghĩ tốt nhỉ, nếu Ninh Tương Y thật sự không có việc gì, chỉ cần lúc này tung tin nàng đã chết, dù nàng có trở lại, cũng không còn là công chúa, Tề vương lại có bộ dáng mặc kệ thế này, lúc này không ra tay, chờ đợi đến khi nào?
“Làm hoàng lăng cho hoàng tỷ?”
Ninh Úc cuối cùng mở miệng, nhưng lại là âm thanh mỉm cười lạnh lùng thanh hã, làm Bạch Sinh đột nhiên nổi da gà! Hắn khống chế làm chính mình quỳ gối ở nơi đó, không dám ngẩng đầu!
“Hoàng tỷ chưa chết, lấy đâu ra có hoàng lăng?” T
Bạch Sinh dùng một chút, dùng sức nói lớn, “Bọn họ đều nói công chúa hẳn phải chết, thi thể đã bị cá ăn mất, không thể tìm được.”
Lời còn chưa nói xong, một khí tức rất mạnh đánh tới! Làm lời nói đều dừng ở cổ họng, một chữ cũng không thể nói tiếp!
Xương còn không thấy, không thể tìm được?
Ninh Úc lạnh lùng nhìn đội đưa tang đi xa, lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Đứng ở ven tường thành bằng đá, bước thêm bước nữa sẽ rơi xuống dưới. Nhưng tầm mắt hắn dùng như không nhận ra, cảm giác không nhìn được sự nguy hiểm dưới chân.
Một trận cuồng phong nổi lên, không chỉ có quần áo, còn cuốn lên vô số tiền giấy bay trêи không trung!
Nhạc buồn không dứt, trời đất một mảnh than khóc.
Hắn duỗi ra tay, liền kẹp một mảnh tiền giấy bay tới, đầu ngón tay trắng, đống tiền giấy màu vàng, cùng với ống tay áo bay phấp phới, có một vẻ đẹp nguy hiểm không thể lường!
Nhưng không có người nào dám ngẩng đầu nhìn!
“Ngươi nói…… Phụ hoàng, có phải còn thiếu mấy người hầu hạ hay không?
Hắn nhìn tiền giấy, cười nói.
Bạch Sinh nào dám đáp? Giọng nói quạnh quẽ đặc biệt âm trầm kia cùng với sát khí trần trụi làm da đầu người tê dại!
Cũng chỉ bọn người quái quỷ kia mới dám nghịch ý Vương gia, nếu bọn họ không đụng đến công chúa, Vương gia đang bận tìm kiếm nàng, có thể còn không có thời gian để ý tới bọn họ.
Vẫn câu nói đó, tự chuốc họa vào thân, là không muốn sống.
Chiêu Dương điện, triều đình rối loạn!
Ngày thứ mười có người tới chủ trì đại cục, làm không ít người thấp thỏm nhao nhao lên, rất nhiều người bất mãn nội mệnh lệnh của các đại thần, triều đình loạn lên!
Tất cả mọi người đều mặc đồ đen, vì còn đang trong thời kỳ để tang, nhiều người sắc mặt nặng trĩu, tất cả những thay đổi này là báo trước của tình trạng hỗn loạn!
“Nước không thể một ngày không có vua, nhiều người đều mong chờ, còn phải chờ tới lúc nào nữa?
“Tề vương không chỉ không hề thượng triều, hơn nữa lúc quốc tang, cũng không ra mặt, ngay cả đưa ma cũng không đi! Hắn chỉ mãi tìm kiếm công chúa, chẳng lẽ còn phải đợi hắn tìm đến khi nào???”
m thanh thì thầm không dứt, mọi người đều tranh nhau nói, cổ vũ nhau.
“Tề vương từng thề không xưng đế, hơn nữa ngày đó lúc tỉnh lại còn làm trò trước mặt mọi người, lặp lại những lời này, có thể thấy được là vô tâm với đế vị, đã như vậy, cũng nên đề cử tân đế!”
“Đúng! Cần phải đề cử một người có thể khống chế được thế cục, tiên đế có nhiều hoàng tử như vậy, người có tài năng, cũng không phải ít…”
“Đúng! Đề cử tân đế!”
Trong bầu không khí này, không ít hoàng tử âm thầm liếc nhau, trong đó không thiếu có thành thật, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng không khí ương ngạnh đối phó lại ngày càng lớn, có một câu không nói sai, tiên đế nhiều hài tử như vậy, nên đề cử ai chứ?
Trong phủ Tề vương, Ninh Úc giang hai tay, vấn tóc thay quần áo. Mỗi một tầng triều phục, màu sắc đen nhánh, tầng tầng đắp lên thân hình cao lớn đĩnh đạc của Ninh Úc, càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm đến nghẹt thở!
Giao long màu bạc sinh động như thật, giương nanh múa vuốt nối tiếp nhau ở vạt áo, sau lưng có đai lưng bạch ngọc, khiến cả người càng phấn chấn oai hùng! Nhưng trong nét vai rộng eo thon, lại thêm có một tia phong lưu.
Không thể không nói, sau khi Ninh Úc đột phá tầng thứ tám, khí thế lộ ra ngoài, đem khí phách nghiêm nghị bốn chữ suy diễn tới cực hạn!
Mái tóc màu xám bạc làm nổi bật màu da trắng, ngũ quan tinh xảo, phảng phất so trước kia càng thêm tuấn mỹ, vẻ đẹp làm người khác không thể dời mắt, mang theo một tia bằng lãnh, cùng với nguy hiểm bất tận.
Nhưng không ai dám ngẩng đầu chiêm ngưỡng, dù chỉ vô tình liếc nhìn thôi, tim cũng sẽ nhảy loạn một hồi, huống chi là nhìn chằm chằm vào nó.
Thay quần áo xong, Ninh Úc ngồi trêи ghế, để hạ nhân giúp hắn vấn tóc.
Gương thủy ngân thật lớn có thể phản chiếu rõ ràng bộ dáng của Ninh Úc, hắn thờ ơ và độc đoán trước gương, nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.
La Khải đi đến, lúc này hắn thiếu một bàn tay, người càng thêm trầm mặc.
“Vương gia! Mọi người chuẩn bị xong!”
Từng sợi từng sóc tóc vấn lên, màu sắc hoa râm, tựa hồ hình dung được ánh sao vô tận.
Đôi môi đỏ như đẫm máu của Ninh Úc hơi câu, ánh mắt lạnh lùng.
“Truyền lệnh, bất kỳ người nào của Đại ɖu͙ƈ là người Tuyết tộc, giết không tha.”
Thanh âm nhẹ nhàng như có như không kia, một chút liền quyết định hơn vận mệnh một ngàn người! Nhưng vẫn chưa hết.
“Truyền lệnh trong tam quốc, mặc kệ bọn họ muốn vật tốt gì, bổn vương chỉ cần chết.”
Hắn dùng một chút, hai mắt híp lại.
“Bổn vương muốn trong tứ quốc, không còn ai họ Tuyết! Hoặc đồng hóa đổi họ, hoặc là- chết.”
Môi La Khải giật giật, hắn muốn nói, những người Tuyết tộc không muốn đồng hóa cũng có những người tốt, bọn họ chỉ là không muốn vứt bỏ dòng họ này thôi, cũng không phải tất cả đều xấu, chính hắn cũng rất rõ, lúc này đây, Tuyết tộc thực sự là đại nghịch! Trước kia Vương gia chịu đựng Tuyết tộc, không muốn đại khai sát giới, là nể mặt công chúa, mà hiện giờ…
Chỉ sợ không ai có thể ngăn cản Vương gia.
“Tuân lệnh”.
Lệnh này ban ra, mấy vạn người chịu khổ, chỉ sợ không qua một năm, khắp đại lục không còn ai mang họ Tuyết nữa.
Mũ quan thuộc về Tề vương màu ngân bạch đội lên đầu, trang bị triều phục cao cổ, khí thế Ninh Úc lạnh nhạt uy nghiêm, hương vị nhiều cấm ɖu͙ƈ, đến vẻ ngồi cũng không đoan chính, dựa nghiêng trêи ghế, mu bàn tay chống lên mạn sườn.
Thân ảnh trong gương ánh thêm vẻ lười biếng.
“Còn Vân Đỉnh Sơn.”
Hắn nhìn chính mình trong gương, mang theo ý cười.
“Tìm được vị trí chính xác của Vân Đỉnh Sơn?”
“Tìm được rồi!” La Khải quỳ một gối lên xuống đất từng câu từng chữ trả lời, “Liền trị thành.”
Ninh Úc chớp chớp mắt, nhẹ nhàng cười, “Truyền lệnh xuống, trong vòng 10 ngày, nếu Thu Trọng Thiền không xuất hiện ở trước mặt bổn vương, bổn vương, liền diệt Vân Đỉnh Sơn.”
Như vậy ngẫm lại, tựa hồ rất có ý tứ……
Da đầu La Khải tê dại, tưởng tượng cả ngàn người đến Vân Đỉnh Sơn học nghệ, còn có người trong giang hồ rất kính trọng Vân Đỉnh Sơn,lúc này đây, cũng không biết sẽ hình thành phong ba lớn thế nào.
“Vâng, Vương gia.”
La Khải lĩnh mệnh đi ra ngoài, nhưng hắn đi ra ngoài không bao lâu, La Tiểu Thất lại vào, trong tay hắn, còn mang theo một con khỉ!
Con khỉ kia vốn dĩ đang uể oải ở trong tay La Tiểu Thất, nhưng vừa nhìn thấy Ninh Úc, nó lập tức như hóa điên nhe răng trợn mắt hét như điên!
Nguyên nhân là, Ninh Úc tạo cho nó một bóng ma quá lớn!
Buổi tối hôm trước, Ninh Úc đột nhiên đem nó tới, sau đó sai người dùng kẹp sắt, từ miệng nó mổ dọc xuống, lấy thánh thạch trong cơ thể nó ra.
Mặc kệ nó thét chói tai ầm ĩ như thế nào, Ninh Úc chỉ nhẹ nhấn trêи người nó một cái, nó liền không động đậy nổi.
Một ông già râu bạc sớm đã chuẩn bị tốt kìm sắt đem tới căng miệng nó ra!
Hoàn toàn không màng kẹp sắt thâm nhập nó trong cơ thể, sẽ cho nó sự thống khổ thế nào!
Râu bạc sờ soạng hồi lâu, còn “O” một tiếng.
“Vương gia, con khỉ này quả nhiên cổ quái, ngài nói cục đá, thật đúng là không có trong dạ dày của nó, mà là ở yết hầu! Nó trời sinh dị dạng, cổ họng lại được tạo thành như một cái túi!”
Yết hầu bị căng ra, con khỉ cảm thấy, nó chưa bao giờ cảm thấy đau như thế! Ninh Úc nhẹ nhàng cười.
“Lấy ra đi”
“Chi!” Con khỉ nghe được lời như vậy, rất muốn giãy giụa, nhưng nó không thể cử động! Chỉ có thể trừng một đôi mắt lớn nhìn Ninh Úc, trong đó rõ ràng mang ý khẩn cầu!
Ninh Úc không dao động, mắt sáng ngời, khuôn mặt đẹp như thiên thần, nhưng ý. cười thanh thiên kia, trong đầu còn khỉ, làm nó nhớ tới rất nhiều năm trước, trong trang hiến tế, hình ảnh tà thần to lớn được điều khắc!
Kẹp sắt duỗi ra xuyên qua yết hầu, con khỉ lập tức miệng đầy máu, hoảng sợ kêu lên! Cục đá kia tựa hồ cùng yết hầu nó là một thể, nhưng nếu không có cách nào khác, chỉ có thể là nó chết! Nó cũng chỉ có thể chịu đựng! Ai kêu Vương gia muốn cục đá này?
Hòn đá dính máu được rút ra, con khỉ cũng chỉ còn hơi thở thoi thóp, rốt cuộc kêu không được, sau đó, đại phu cho con khỉ uống thuốc, nó chậm rãi ổn lại, chính là từ lúc nó, nó đối với Ninh Úc sinh ra sợ hãi thật sâu! Người khác kêu hai chữ “Vương gia”, nó liên phát run!
Lúc này nó lại nhìn thấy ác ma này! Nhưng cho dù nó liều mạng giãy giụa, hơi thở khủng bố thuộc về Ninh Úc vẫn xâm nhập vào người nó! Làm nó hít thở không thông! “Buông nó ra.”
La Tiểu Thất lĩnh mệnh, vội vàng buông con khỉ nhỏ ra, con khỉ vừa rơi xuống đất lúc sau lập tức loạn nhảy! Nó muốn đi ra ngoài! Nó sẽ chết ở chỗ này!
Ninh Úc dù bận vẫn ung dung nhìn nó khắp nơi tìm đường thoát, cuối cùng! Nó vọt tới trước cửa, nhưng là giây tiếp theo, phòng trong đất bằng không khí, cửa đã đóng lại!
Giọng nói quỷ mị của Ninh Úc từ phía sau từ từ truyền đến, làm nó nháy mắt đứng im như tượng!
“Lại đây.”
Qua đó? Qua đó không phải muốn chết sao?!
Con khỉ sống rất nhiều năm, ngưu quỷ tà thần thấy được quá nhiều, cực có linh tính, nó có thể cảm giác được Ninh Úc rất nguy hiểm, nó sợ hãi hắn!