Bất luận như thế nào, hắn cũng không thể thả nàng đi!
“Y…Y!”
Rốt cục, sau khi giết không ít người, Ninh Úc và nàng giao đấu!
Lúc này, mắt của nàng đã đỏ hết, không biết nàng hiện tại còn sót lại bao nhiêu lý trí, nhưng sát khí trên người nàng tầng tầng tăng lên, rõ ràng càng ngày càng nguy hiểm!
“Tránh sang một bên…!”
Trong mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy hai màu đỏ và đen, nói hai chữ này, nàng biểu lộ dữ tợn, dùng sức lực toàn thân hét lên!
“Nàng không thể rời đi.”
Ninh Úc đã bình tĩnh lại, người mặc đồ đỏ cũng giống như kiếm ra khỏi vỏ, kiên quyết ngăn cản Ninh Tương Y trước mặt.
Ninh Tương Y không thể nói nhiều nữa, nàng trực tiếp dùng sức, xích sắt trên người đã kiềm chế nàng lại, nhưng khi cô cố hết sức, hai sợi xích liền đứt ra!
Ninh Úc vốn không phải là đối thủ khi Ninh Tương Y phát cuồng, lúc trước hắn muốn đánh ngất nàng còn không làm được, huống gì bây giờ càng không có khả năng đánh bại nàng.
Dưới tình thế cấp bách, Ninh Úc tràn đầy căm hận, lạnh lùng nói với Thu Trọng Thiền.
“Giúp ta giữ nàng lại! Nếu không, các ngươi tất cả mọi người đi chết đi!”
Đối mặt với uy hiếp của Ninh Úc, Thu Trọng Thiền cân nhắc xong dứt khoát gia nhập cuộc chiến, tình huống trước mắt là thê tử hắn cũng còn sống, nhưng bởi vì Tuyết Thiên Trọng không duyên cớ phá hôn lễ của Tề Vương, nếu hắn không làm gì, chỉ sợ để Ninh Tương Y chạy mất, Tề Vương trút hết oán hận, thật sự sẽ giết bọn họ!
Thu Trọng Thiền gia nhập, Ninh Úc cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng hắn vẫn quan tâm Ninh Tương Y, lạnh lùng yêu cầu Thu Trọng Thiền chỉ có thể đánh ngất xỉu nàng, không được tổn thương nàng!
Mắt thấy mấy người này tấn công không ngớt, tia lý trí cuối cùng của Ninh Tương Y cũng mất đi!
Nàng rốt cục như dã thú điên cuồng, trực tiếp dùng xích sắt, đánh gãy kiếm trong tay Thu Trọng Thiền, lại một chưởng đẩy Ninh Úc ra, sau đó như mũi tên điên cuồng chạy thẳng về một hướng!
“Hoàng tỷ!”
Ninh Úc che ngực hết một tiếng, nhưng Ninh Tương Y cũng không quay đầu lại, hắn phun ra một ngụm máu, Ninh Giác vội vàng phái người đuổi theo, sau đó đỡ hắn dậy, khẩn trương hỏi.
“Ngươi không sao chứ?”
Ở trong mắt Ninh Giác, Y nhi mặc dù phát cuồng nhưng đối với Ninh Úc hình như vẫn có lý trí, lúc này Y nhi không quan tâm chỉ muốn rời đi, chắc chắn là vì không khống chế nổi mình, giống như nàng đánh Ninh Úc một chưởng này, gần không hề nương tay.
Ninh Úc thở dốc, liền hất ra, Ninh Giác hét lớn: “Ngươi còn làm gì vậy?”
“Đi, đuổi theo nàng ấy!”
Ninh Úc nói vô cùng kiên quyết!
Ninh Giác lo lắng, “Chẳng lẽ ngươi không muốn sống rồi sao?”
Ninh Úc hai mắt đột nhiên đỏ lên nhìn về phía nàng!
“Hoàng tỷ muốn tìm cái chết! Nàng không khống chế nổi mình, nàng nhất định sẽ tìm cái chết! Ta muốn ngăn cản nàng!”
Nói xong, hắn cũng không để ý Ninh Giác biểu cảm gì, trực tiếp dẫn người chuẩn bị đuổi theo.
Lúc này, Ninh Giác cũng không biết tình huống tiếp theo là gì, la lớn, “Ninh Úc!”
Ninh Úc không quay đầu lại, Ninh Giác gấp gáp, tiến lên hai bước nói nhanh, “Ninh Úc! Nàng mang thai! Y nhi mang thai rồi!”
“Ngươi nói cái gì?!”
Lần này, Ninh Úc có phản ứng, hắn nháy mắt đến trước mặt Ninh Giác, vẻ mặt không thể tin nổi!
Ninh Giác nghiêm mặt nói chắc chắn, “Ta không lừa ngươi, hôm qua, phụ hoàng vốn muốn để Y nhi cùng chết, nhưng biết nàng có thai, liền bỏ qua cho nàng! Ngươi nhanh đi cứu nàng!”
Lúc này Ninh Úc cũng không nghĩ được vì sao Ninh Giác không nói sớm chuyện này, Hoàng tỷ mang thai! Nàng, có con của hắn?
Con của bọn họ?
Nghĩ đến Hoàng tỷ nửa đêm muốn ăn ô mai, lại cảm thấy chưa đủ chua, Ninh Úc vừa kinh ngạc vừa sợ, hắn bất chấp những thứ khác, chạy như bay truy đuổi Ninh Tương Y!
Còn Ninh Giác sau khi nói ra, đứng nguyên tại chỗ sững sờ hồi lâu, hắn tưởng tượng nếu Y nhi thật sự không khống chế được mình, thật sự có khả năng sẽ tự sát, hắn quýnh lên, cũng dẫn người đi theo!
Ninh Tương Y giống như cơn gió trực tiếp lướt chạy trên nóc nhà!
Hai mắt nàng chăm chú nhìn một chỗ, nàng sử dụng toàn bộ sức lực cuối cùng khống chế mình, vừa nãy mới không xảy ra tàn sát ở trong thành!
Ninh Úc làm sao cũng không đuổi kịp nàng, nhưng vì dùng toàn lực, cũng không đến nỗi mất dấu nàng, thế nhưng con đường này, hắn càng chạy càng kinh ngạc, đây không phải hướng đi đến thang trời sao?!
Thang trời, chính là thánh địa của Đại Dục, thang trời chính là một vách núi, phía dưới là sông Long Đằng cao vô tận nhìn không thấy đáy, trong Truyền Thuyết, đó là nơi thần dùng để lên trời…
Nghĩ như vậy, Ninh Úc lo lắng hơn!
Hắn dùng toàn lực muốn tiến gần Ninh Tương Y, bất tri bất giác, lại cùng kéo xa khoảng cách với đám thuộc hạ, rốt cục, bọn họ ra khỏi thành, nhà cửa xung quanh càng ngày càng ít, cây cối càng ngày càng nhiều, sự sợ hãi ấy dần dần lớn, cuối cùng dự cảm của hắn thành sự thật, hắn thật sự đến thang trời!
Đây không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính nơi này quá nhiều cây, Ninh Tương Y vừa tới nơi này liền mất bóng dáng, hắn không tìm thấy nàng…
Ninh Úc hoảng, lúc này bọn người ta Khải còn chưa đuổi tới, một mình hắn, mờ mịt bốn phía, đột nhiên có cảm giác không biết từ chỗ nào..
“Hoàng tỷ!”
Hắn hô to một tiếng, trong rừng truyền đến vô số tiếng vang lại, nhưng không có người đáp lại, không thấy nàng đầu.
Không thấy nàng nữa?
Ninh Úc mím chặt môi, đột nhiên nhìn phía ngọn núi cao nhất hối hả chạy đến.
Hoàng tỷ mang thai, nàng mang thai...
Nếu nàng biết, nhất định sẽ không tìm cái chết!
Cho nên Ninh Úc vừa chạy vội, vừa hét to!
“Hoàng tỷ! Nàng ra đây đi, ta là Ninh Úc!”
Hắn hai mắt nhìn bốn phía, hoàn toàn không để ý đầu mình chảy đầy mồ hôi.
“Đừng sợ, Hoàng tỷ, có gì chúng ta cùng nhau gánh chịu!”
Vẫn không có phản ứng, Ninh Úc vừa chạy lên trên núi, vừa không ngừng hét.
“Hoàng tỷ, chúng ta có con rồi… Hoàng tỷ, chúng ta có con!”
Lúc hét mấy chữ này, Ninh Úc chỉ cảm thấy đau lòng, quá nhiều suy nghĩ lơ lửng ở trong lòng hắn, hắn đột nhiên cảm thấy mình từ trước đến giờ đều làm sai, đã sai rất nhiều.
Vừa nghĩ tới khi Ninh Tương Y nói những lời kia, Ninh Úc còn không hiểu, nếu hắn ở kiếp trước thật sự giết Hoàng tỷ, nhưng kiếp này, nàng vẫn lựa chọn giúp hắn, trong lãnh cung, nàng một mặt không giận dữ vẫn bôi thuốc cho hắn, lại không nhịn được mềm lòng lần lượt cứu hắn…
Sao nàng ngốc như vậy…
Nếu như hắn, hắn sẽ trực tiếp đem kẻ thù giết chết từ trong nôi bất luận như thế nào hắn cũng sẽ vô tội, nàng thật là một nữ nhân ngốc vô cùng ngốc nghếch, người âm u như hắn, sao lại thích một nữ nhân như vậy?
Nhưng… Hắn yêu nàng…
Ninh Úc đột nhiên giật mình, mấy lần Hoàng tỷ nói yêu hắn, nhưng hắn còn chưa lần nào, nói trước mặt nàng.
Hắn đột nhiên hoảng sợ, hắn sợ hắn thật sự sẽ không còn cơ hội này! Thật sự sợ hãi.
“Hoàng tỷ! Nàng ra đi!”
Hắn như bị điên xuyên qua trong rừng, mặc cho cành cây rạch vào quần áo, mặc cho kim quang rơi xuống, sợi tóc lộn xộn, sắc mặt càng ngày càng hoảng loạn, giọng điệu càng ngày càng dữ tợn!
“Ninh Tương Y! Nàng ra đây!”
“Sao nàng có thể bỏ rơi ta, nàng tuyệt đối không thể rời ta mà đi!”
- ---------------------------