Ninh Giác… Hắn cũng đã thành thân rồi, vì sao nàng luôn cảm thấy bất an? Giống như có người không ngừng nói nhảm bên tai, khiến tinh thần nàng không thể tập trung.
Lòng nàng không yên cuối cùng lý do là gì? Là ánh mắt cuối cùng của hắn, là câu nói “Vạn kiếp cũng không phục”?
Lúc này, một luồng sấm sét vạch ngang bầu trời, mưa nháy mắt giống như càng lớn hơn!
Dưới cây đại thụ, Ninh Tương Y đưa tay hứng nước mưa, nhìn lấy trời đất thành một mảnh hỗn độn, sắc mặt chán nản, đột nhiên cảm giác tương lai có chút mờ mịt.
Trong kinh thành, Ninh Úc không ngồi kiệu, mà đang cưỡi ngựa chạy về kinh thành, hắn bị mưa to xối xả, nhưng hai mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, dường như không hề quan tâm. Hai bên đường phố mọi người đang thật nhanh dọn dẹp quầy hàng vào, miệng còn hùng hổ than vãn, thời gian tốt như vậy mà ông trời lại không tốt, nếu không vào ngày đại hỉ, bọn họ còn có thể được nhờ đó kiếm được không ít tiền.
Áo đen của Ninh Úc dính sát thân thể, hắn đã rời đi được nửa đường thì có người đến truyền lệnh, bệ hạ có lệnh, muốn hắn lập tức về dự tiệc. Ngựa ngừng lại, hắn lạnh lùng nhìn tên thái giám ánh mắt, thấy hắn đang quỳ trên đường phố, thật lâu không dám ngẩng đầu.
Mưa rào xối xả, xen lẫn giọng nói lạnh lẽo của hắn
“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Tên thái giám truyền lệnh kia không dám ngẩng đầu, trong mưa, hắn lớn tiếng nói, “Chuyện này… Vương gia đi thì sẽ biết!”
Dù sao cũng ở trên đường, chuyện này nếu qua miệng hắn bị đồn ra ngoài, Trấn Quốc Hầu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ninh Úc nhếch môi, nhìn qua hướng kinh thành cười lạnh, hắn ngược lại cũng có chút hiếu kỳ…
Mà đổi qua bên này, trong cung đám người đều ướt như chuột lột, bởi vì Thái tử đi quá chậm, bọn họ chẳng lẽ muốn vượt qua Thái tử đi trước hay sao?
Chỉ có thể chịu đựng! Ninh Giác dường như đang hưởng thụ cơn mưa này như lễ rửa tội, mưa xối xả, nước mưa chảy từ mặt dọc theo cằm hắn rơi xuống, vừa lạnh vừa ướt, nhưng lại khiến hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Mái tóc dài bị rớt nhẹp, từng sợi dính ở trên mặt hắn, một thân hỉ phục, càng giống màu máu máu ngưng tụ, gương mặt vô cảm bước về phía trước.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, đột nhiên dừng lại.
Người xung quanh bực bội mà không dám nói gì, mà luôn theo phía sau hắn là Diệp Khuynh Vãn càng thê thảm hơn, lớp trang điểm đã hoàn toàn tiêu tùng, khỏi cần nói cũng biết sau hôm nay, nàng sẽ trở thành trò cười cho đám quý nữ trong thành!
Thế nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng không còn cách nào, nàng nhất định phải gả cho Thái tử, mới có cơ hội rửa sạch sự sỉ nhục hôm nay! Nghĩ đến đây, nàng ảm đạm nhìn Thái tử trước mặt, sẽ có một ngày, nàng muốn Thái tử phải cầu xin nàng yêu hắn!
Mà lúc này Thái tử dừng lại, nàng cũng đành dừng lại, trong lòng cầu mong, trong thời khắc sống còn này, hắn tuyệt đối đừng nổi điên mà gây thêm chuyện gì.
“Điện hạ... Ngài làm sao vậy?”
Có người dũng cảm hỏi, nước mưa không ngừng xối vào mặt hắn làm ánh mắt cũng mơ hồ, hắn thậm chí không dám đi gần Thái tử, bởi vì hắn cảm thấy ánh mắt Ninh Giác đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn.
“Không có gì? Ninh Giác giọng nói lọc trách móc vang lên, “Chỉ là ta và Cửu đệ huynh đệ tình thâm, hắn còn chưa tới, sao ta có thể đi trước? Ta muốn chờ hắn!”
Mưa lớn như thế này, ngài là Thái tử, tại sao phải chờ một vương gia?!
Tất cả mọi người muốn phát điên, cỗ kiệu của Ninh Kham đằng sau đi đến, kết quả nhìn thấy đám người bọn họ không đi mà đứng ở trên đường, vô cớ lại thấy đau đầu, Ninh Giác lại muốn ồn ào cái gì nữa đây?
Thường Hỉ đến hỏi trở về, nơm nớp lo sợ nói, “ điện hạ nói… Điện hạ nói muốn chờ Tề Vương đến, cùng đi…”
Thường Hỉ nói xong, còn tưởng rằng Ninh Kham sẽ giận dữ, nhưng hồi lâu lại nghe được tiếng cười của Ninh Kham.
Chẳng lẽ bị kích động quá nhiều, nên điên rồi sao.
“Ha ha ha ha…” Ninh Kham vừa cười, vừa nhìn bên ngoài đang mưa to, khuôn mặt người cười lạnh, “Giác Nhi nói rất đúng, Ninh Úc đứa nhỏ này, gần đây càng ngày càng không nghe lời, thời điểm quan trọng vậy mà cũng không biết đến sớm một chút, muốn chờ, thì cùng nhau chờ thôi!”
Hoàng đế thốt ra lời này, tất cả mọi người câm như hết, toàn bộ thật sự đều đứng chờ trong mưa.
Ngày đại hỉ như vậy, một cặp người mới, còn thêm cả Hoàng đế, vậy mà cùng nhau chờ một vương gia, chuyện này… Rốt cuộc là có ý gì?
Đây là muốn gây phiền phức cho Ninh Úc?
Mưa càng lúc càng lớn, không ít người đối với Ninh Úc sinh ra tức giận!
Ninh Úc vì cái gì, sao còn chưa tới, cuối cùng có để Hoàng đế, Thái tử ở trong mắt hay không?
Diệp Khuynh Vãn càng nghiến răng căm hận Ninh Úc! Nàng oán hận nhìn về phía con đường vừa đi tới, cảm thấy đây sẽ là con đường nhục nhã nhất mà nàng phải đi trong đời.
Lúc Ninh Úc đến nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đang chờ hắn, ngay cả Hoàng đế cũng đang chờ hắn.
Ánh mắt của hắn dừng lại, sải bước đi đến trước mặt Hoàng đế xin lỗi, chờ hồi lâu Hoàng để cười lạnh.
“Trong mắt người còn có trẫm sao?”,
Hoàng đế ngồi trong kiệu, cũng không hề hiện mặt, còn Ninh Úc đứng trong mưa, đứng thẳng lưng, luôn kiêu ngạo không chút tự ti.
“Xin phụ hoàng thứ tội”
Ninh Kham hừ một tiếng, “Xin trẫm chuộc tội thì không cần, hôm nay là đại hôn của Thái tử, Thái tử lại đang đứng trong mưa chờ ngươi hồi lâu, ngươi không ngại thì đến tìm Thái tử, Thái Tử Phi xin lỗi đi!”
Ninh Úc nhắm hai mắt lại, sững sờ, cuối cùng cười.
“Nhị thần tuân chỉ!”
Sau đó hắn đi đến trước mặt Thái tử, tất cả mọi người tự động tránh ra, chỉ để lại hai người đối mặt.
Cho tới nay, quan hệ của hai người rất lạnh nhạt, nhưng ở giữa vẫn có nhiều hợp tác, dù sao Ninh Úc muốn mượn đường thuỷ của Ninh Giác đi giao thương, Ninh Giác đôi khi, cũng sẽ nhờ Ninh Úc xử lý kẻ thù chính trị cho hắn, cho nên trong mắt người đời, hai người bọn họ mặc dù không hợp nhau, nhưng cũng không đến nỗi giống như bây giờ, đối đầu rõ ràng như vậy!
Trước mắt bao người, Ninh Úc cúi đầu xin lỗi, “Để hoàng huynh đợi lâu, là lỗi của hoàng đế rồi, mong hoàng huynh tha thứ.”
“Ngươi đi đâu vậy?” Ninh Giác lạnh lùng nhìn Ninh Úc, nói ra câu đầu tiên.
Ninh Úc đứng thẳng lên, cũng cười lạnh lùng, “Đưa một người ra khỏi kinh thành, nên trở về muộn.”
Ninh Giác cười, “Xem ra hoàng đệ đối với hoàng huynh rất có thành kiến, nếu không vì sao ngay cả ngày đại hôn của hoàng huynh, ngươi cũng muốn tới chậm.”
Chuyện này muốn lớn hay nhỏ đều được, nếu Ninh Giác cười một tiếng mà cho qua, coi như không có xảy ra chuyện gì, nhưng Ninh Giác muốn truy cứu, thì đây là đại bất kính!
Ninh Úc nhìn mọi người ở đây đang im lặng, nói khẽ.
“Sao lại như vậy? Nói đến chuyện này đúng là lỗi của hoàng đệ, lát nữa, hoàng đế sẽ dâng lên lễ vật để bày tỏ áy náy!”
“Không cần lễ vật.” Ninh Giác lắc đầu, sau đó đẩy Ninh Úc rồi cười.
“Trước kia ta làm chuyện gì sai, thái phó đều sẽ dùng roi quật cô, hôm nay hoàng đế người đã làm chuyện sai, có phải là cũng nên bị như thế?”
Lúc này, Ninh Úc nhíu mày, “Ngươi muốn dùng roi đánh ta?”
Ở đây, hiện tại?
Ninh Giác cười nhạo một tiếng, “Có gì là không thể?”
- ---------------------------