Ninh Tương Y nhẫn nhịn rất lâu nhưng âm thanh đều không chịu dừng lại, cuối cùng nàng giận dữ ném cái xương trong tay đi, nàng muốn đến xem xem, Long Thành Thính Tuyết đang nổi điên cái gì!
Lúc này, Tư Không cản nàng lại, “Công chúa, đó là việc riêng của Lâu Diệp.” Ngụ ý, bọn họ tốt nhất đừng nhúng tay vào.
Ninh Tương Y làm sao không biết, chỉ là cảm thấy phiền mà thôi, “Các người ở đây đừng đi qua, để ta đi xem một chút.”
Nói xong, nàng không quay đầu lại, đi đến Lâu Diệp bên kia.
Bởi vì Long Thành Thính Tuyết làm chậm trễ, bên Ninh Tương Y thịt nướng đều đã ăn xong, mà doanh trại của bọn họ còn chưa dựng lên.
Mới đi từ xa, giọng nói sắc bén của Long Thành Thính Tuyết đã truyền tới, khoảng thời gian này, nàng tính tình thay đổi! Trước kia tốt xấu thì trước mặt người khác còn giả vờ giả vịt một chút, hiện tại nàng dường như trong lòng có ổ lửa, có chút không vừa ý liền trực tiếp ra tay! Trong đội ngũ thường xuyên nghe được giọng nàng nàng mắng chửi, còn có tiếng cung nữ kêu thảm thiết, nhưng bây giờ lần đầu tiên làm kiểu này là muốn đánh chết người.
“Tiện nhân! Ngay cả ngươi cũng xem thường bản cung có phải không! Tiện nhân! Ngươi có phải ở trong lòng mắng chửi bản cung chết không yên lành? Ngươi nói đi!”
Long Thành Thính Tuyết đứng bên cạnh xe ngựa, một cung nữ nằm rạp trên mặt đất, bên cạnh vây quanh không ít người, nhưng không ai dám lên ngăn cản...
Chỉ có thể trơ mắt nhìn roi kia, từng đòn một tàn nhẫn quất vào người cung nữ đáng thương, mỗi một lần đều nghe một tiếng hét thảm!
“Công… Công chúa!” Cung nữ máu me khắp người, lời nói đều run rẩy, khuôn mặt đầy nước mắt và máu khẩn cầu nói, “ nô tỳ không có… Công chúa, nô tỳ không có…”
“Vụt!”
Long Thành Thính Tuyết một roi quất vào mặt của nàng, đổi lại cung nữ một tiếng kêu thảm! Róc rách máu tươi chảy xuống, để thêm một chút, khuôn mặt chắc chắn bị hủy!
“Không có?” Long Thành Thính Tuyết trong mắt lóe ra hung ác, “Ngươi còn dám giảo biện? Đi chết đi! Tiện nhân!”
Nàng giơ tay cao lên bị Bố Cát cầm lại! Bố Cát cũng nhịn không được nữa, nhưng hắn hành động này là phạm thượng.
“Công chúa! Người là công chúa, chứ không phải người chăm ngựa! Hi vọng người tự trọng!”
Bố Cát là xuất thân là dũng sĩ, quá không nhịn được Long Thành Thính Tuyết làm thủ đoạn như cầm thú này với người vô tội, mấy roi này của nàng, rõ ràng là đang trút cho Ninh Tương Y nhìn!
Tay bị Bố Cát bắt được, Long Thành Thính Tuyết dãy giụa mấy lần đều không tránh, nàng ánh mắt thâm độc trừng Bố Cát, bộ dạng kia, so với rắn độc còn đáng sợ.
“Buông ra!”
Bố Cát không thả, “Trừ phi công chúa nói cho ta biết, cung nữ này đã làm sai chuyện gì, tại sao lại bị đối xử như thế!”
Long Thành Thính Tuyết tức giận vô cùng! Dùng chân đá một cước vào chân nữ tử! Đúng lúc là đá vào phần bụng mềm mại của cung nữ, khiến cả người đau đớn co rụt lại, lúc này mới có một chút giải hận nói, “ tiện nhân kia đem nước nóng trà nóng hổi giội vào người bản cung. Rõ ràng chính là muốn giết bản cung!”
Trên mặt đất cung nữ kia muốn giải thích, nhưng lại đau không cách nào mở miệng, nàng không phải cố ý, công chúa nói muốn uống nước, còn muốn là nước vừa mới sôi, nhưng là sau khi xe bưng lên, nàng lại không chịu uống, nói là muốn chờ nước lạnh, muốn cung nữ cứ giơ như vậy, không được nhúc nhích!
Thế nhưng bát sứ không cách nhiệt, tay của cung nữ nóng không chịu được, cuối cùng không giữ nổi mới làm đổ nhào cả bát, nước văng tung tóe đến váy Long Thành Thính Tuyết, tuyệt đối không hề bỏng đến nàng
Bố Cát tất nhiên biết là nàng cố tình gây sự, trầm giọng nói, “coi như như thế, nàng cũng đã trừng phạt rồi, không được đánh!”
Long Thành Thính Tuyết nghe vậy, lạnh lùng rút tay bị hắn bắt lấy lại, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào, nếu không khi trở lại Lâu Diệp, ta nhất định sẽ đến tố cáo người với hoàng huynh! Ta sẽ nói— ngươi trên đường đi đều dùng vũ khí ức hiếp ta!”
“Ngươi!” Quả thực chẳng biết xấu hổ!
Bố Cát bị nàng làm tức đến phát run! Nhưng đúng là không dám đụng vào nàng, Long Thành Thính Tuyết cười đắc ý, giơ cao roi lên, mạnh mẽ lần nữa vụt xuống!
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, những cung nữ đã dần dần bất lực, bên trong giọng nói thậm chí còn mang theo tử khí, còn tiếp tục như vậy, nàng chắc chắn không sống được.
Trong lòng người Lâu Diệp ở đây đều giống như những con thỏ đáng thương!
Nô tỳ cũng là con người, coi như muốn ban chết, cũng không nên giày vò kiểu này, đây quả thực là không coi họ là người! Nhưng bọn họ oán giận đều không dám nói gì, càng ngày càng cảm thấy trái tim giá lạnh.
“Đủ rồi!”
Ninh Tương Y lúc đi tới đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, đám người Lâu Diệp này đang làm trò gì, không thấy được Long Thành Thính Tuyết muốn đem người đánh chết rồi sao?
Ninh Tương Y vừa đến, Long Thành Thính Tuyết vô thức dừng tay lại, lúc này trong tay nàng nắm dây roi, gương mặt đỏ lên, hiển nhiên đã đánh rất nhiệt tình!
“Ngươi tới đây làm cái gì!” Nàng khẽ nhếch cằm lên, nhưng toàn thân đều cảnh giác.
Chẳng lẽ Ninh Tương Y còn muốn nhúng tay vào chuyện Lâu Diệp sao? Đúng là cũng quá tự cao rồi!
Ninh Tương Y nhìn người trên mặt đất, nhíu mày, “Các ngươi đều mù rồi sao? Còn không mau đem người đi!”
Nàng vừa nói, người Lâu Diệp xung quanh vội vàng bắt đầu di chuyển, thấy bọn họ nghe lời Ninh Tương Y như thế, Long Thành Thính Tuyết giận dữ, nàng tiến lên một bước, ngăn lại đám người.
“Ta xem ai dám!”
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Tương Y, “Cố Quốc đại công chúa, nơi này là Ngọc Hành, đây là người của Lâu Diệp, người chỉ là một công chúa Đại Dục có tư cách gì ra lệnh cho bọn họ?”
Ninh Tương Y cảm thấy không thể nói đạo lý với người này, “Ngươi làm như vậy, không sợ làm khó hoàng huynh của ngươi, mất lòng dân sao?”
“Ha ha ha!” Long Thành Thính Tuyết tựa như nghe chuyện cười!
“Lòng dân? Bọn họ dám!” ánh mắt của nàng quét ngang một vòng, tất cả mọi người đều cúi mặt xuống, không dám nói lời nào. Nàng lúc này mới cười lạnh, mang theo đắc ý, “Chẳng qua là một tiện tỳ thôi! Ta đánh nàng, là vinh hạnh của nàng!”
Nói xong, nàng một chân mạnh mẽ giẫm lên ngón tay của tỳ nữ đang nằm trên mặt đất kia, dùng sức nghiền một cái!
Lúc đầu nữ tử đã bất lực gào thảm lại một lần nữa hét ầm lên, mà trong tiếng thét chói tai, Long Thành Thính Tuyết liền tựa như ác quỷ, lạnh lùng chế giễu mà chậm rãi nói.
“Đến đây, ngươi nói xem cái loại người xen vào việc của người khác, có phải đáng chết hay không, ta phạt ngươi có phải là vinh hạnh của người không? Nói!”
“Là... là... Là… là… Nô tỳ… Vinh hạnh, ô ô… Cầu công chúa thả.. nô tỳ.”
Nàng giọng nói không thành tiếng, không ít người đều nhắm mắt lại không đành lòng nhìn, trong lòng đối với hành động của Long Thành Thính Tuyết, quả thực hận tới cực điểm!
“Nhìn thấy chưa?” Long Thành Thính Tuyết nghiêng mặt, nhìn Ninh Tương Y, trong ngọn lửa, khuôn mặt của nàng chớp tắt, nhưng lực dưới lòng bàn chân lại không có chút nào buông lỏng.
“Là nàng ta cầu xin bản cung làm như vậy…”
“A...!” Thị nữ nâng bàn tay đầy máu tươi lên, mặt đau buồn cất tiếng kêu thảm! Bởi vì Long Thành Thính Tuyết lại một lần nữa tăng lực lên chân, ngón tay của nàng bị giẫm muốn gãy từng đoạn!
Ninh Tương Y không nhịn được nữa! Nàng tiến lên một bước, trực tiếp túm cổ áo Long Thành Thính Tuyết nhấc lên!
Bằng cách này, cung nữ cuối cùng đã được giải cứu, và được kéo đi bởi những cung nhân tốt bụng, kẻo lại chịu thêm đau khổ!
“Ninh Tương Y! Ngươi điên rồi sao? Đây là việc riêng của Lâu Diệp, chết mấy người khiến ta thấy vui vẻ, ai cần ngươi lo!”
- ---------------------------