Ninh Tương Y yên lặng khiến Ninh Úc thỏa mãn xong lại thấy hơi bất an... Mỗi khi nàng muốn làm một số chuyện khiến hắn không vui thì sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn, điểm này làm hắn hận đến nghiến răng. “Vì sao tỷ không phản kháng?"
Ninh Úc buông nàng ra, trầm giọng hỏi: “Tỷ không đẩy đệ ra là bởi vì trong lòng tỷ có đệ sao?"
Ninh Tương Y nhìn hắn, hồi lâu không nói gì.
Nàng im lặng khiến lòng Ninh Úc đau xót, có điều không sao cả, hắn vực dậy tinh thần, lại hỏi. "Lần trước tỷ đã nói, nếu như đệ yêu tỷ thì phải dựa vào thực lực của đệ... Bây giờ đệ bắt được tỷ..."
Hắn nhìn chăm chú vào mắt nàng. "Tỷ có còn đi không?"
Hắn cẩn thận suy nghĩ như vậy, lòng tràn đầy chờ đợi nôn nóng chỉ vì câu trả lời của nàng.
Thế nhưng Ninh Tương Y nhìn thấy đôi mắt chân thành tha thiết của hắn, trong lòng biết hắn thật sự không buông xuống được tình cảm này, nàng im lặng chớp mắt một cái, cuối cùng chậm rãi nói. "Tỷ còn có việc phải làm”
Lần này khiến người vốn dịu dàng như hắn đột nhiên bộc phát khí thế! Tay hån nằm chặt cổ tay nàng, không hề buông lỏng! "Đệ có thể hỏi vì sao không?"
Có việc phải làm? Dùng lý do này, nàng coi hẳn là trẻ con sao?!
Hắn cố gắng đè nén tức giận và phẫn hận của mình, sợ làm tổn thương nàng, thế nhưng càng sợ nàng rời đi hơn, như vậy... Hằn thực sự sẽ không nhịn được làm tổn thương nàng!
Ninh Tương Y thở dài, dưới ánh trăng, sắc mặt nàng mơ màng, nhưng vẫn kiên định như cũ. "Nói như vậy đi... Thực ra tỷ không muốn hãm sâu vào trong tình yêu, cũng không có sức lực để chặn miệng lưỡi thế gian, càng không muốn mang đến phiền toái cho đệ.” "Không hề phiền phức!"
Ninh Úc vội vàng nói: “Cho dù tỷ mang đến cái gì đều là ban ơn cho đệ, không phải phiên phức..."
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như ôm lấy toàn bộ thế giới, khiến cõi lòng tràn đầy giết hại của hắn sinh ra một tia biết ơn. "Cũng không cần tỷ đi ngăn chặn lời đồn, chỉ cần tỷ gật đầu... Đệ sẽ làm tốt mọi chuyện! Bất cứ ai dám nói lung tung, đệ đều sẽ khiến hắn chết không yên ổn! Tỷ... Không cần quan tâm gì cả." “Về phần hãm sâu vào tình yêu... Vậy chẳng lẽ không tốt đẹp sao? Tỷ sẽ được đệ coi như bảo bối, cưng chiều cả đời, vì sao tỷ không muốn?”
Nói đến đây, hắn đột nhiên hơi thống khổ: "Hay là nguyên nhân tỷ không muốn chỉ là bởi vì đối phương là đệ?"
Ninh Tương Y đưa tay vỗ lưng hắn, thở dài một hơi. "Không phải bởi vì đệ... Không lấy chồng, không yêu người khác là quyết định của tỷ, với ai cũng như vậy thôi." "Vi sao?!"
Ninh Úc vùi đầu vào cổ nàng, trầm giọng chất vấn nàng!
Hån thống khổ như vậy, cả người đang than khóc bởi vì mong mà không được, vì sao... Người hắn yêu hết lòng lại không muốn yêu ai, một chút xíu tình yêu cũng không muốn chia cho hắn, mà thứ nàng muốn cho hắn chỉ là tình thân đáng cười đó sao!
Vì sao?
Chẳng biết tại sao, Ninh Tương Y đột nhiên nhớ tới câu nói trước khi chết của nàng ở kiếp trước...
Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến bọn họ không sống tốt...
Nàng lắc đầu liên tục, giũ bỏ những suy nghĩ này, lại nghĩ tới trước trận chiến ban đầu, lúc thực hành, Ninh Giác kéo tay nàng nói...
Cho dù khi nào trở về, đời này đều không phụ nhau.
Về sau trong đầu vụt ra vẻ mặt đạt được ý nguyện của Diệp Khuynh Vãn, cùng sát ý không hề che giấu của Ninh Úc với nàng!
Nàng giật mình!
Bỗng nhiên nàng nhớ ra mình từng thề trước phật... kiếp sau, nàng sẽ không yêu ai nữa.
Đúng vậy, nàng sẽ không yêu ai nữa, không yêu thì sẽ không hận, không oán, không nhớ thì sẽ không khổ!
Cảm giác được tâm tình Ninh Tương Y đột nhiên trở nên dứt khoát, Ninh Úc nén nhịn những thôi thúc khát máu, hỏi từng chữ một! "Cho dù chỉ ở bên cạnh đệ, được đệ yêu thương cũng không được à?!"
Hắn lui ra phía sau, đè xuống tất cả thống khổ, miễn cưỡng nở nụ cười, thấp giọng thỉnh cầu. "T... Tỷ có thể không yêu đ.." Không thể, không thể "Chỉ cần tỷ ở bên cạnh đệ... Được đệ yêu là đủ, điều này cũng không được à?!"
Ninh Tương Y nhìn hắn, hắn càng ngày càng giống nhiếp chính vương ở kiếp trước, hắn chuyên quyền đoạt thế, mỉm cười cướp mất quyền lực của nàng từng chút một.
Có thứ, có thể quên đã sớm quên rồi, ví dụ như thù hận, thế nhưng không thể quên nổi, nàng làm thế nào cũng không thể quên được, ví dụ như vết thương.
Tình yêu là thứ đẹp nhất thế gian này, không phải bởi vì nó ngọt ngào nhất, mà là nó có tác dụng trong thời gian hạn định ngắn nhất, mạo hiểm nhất, càng nguy hiểm càng trầm mê.
Cho nên nàng lắc đầu, dưới ánh trăng, sắc mặt nàng lạnh lùng mà kiên định! Nàng không cần chịu ảnh hưởng của bất cứ ai, kiếp này nàng chỉ muốn sống vì mình!
Hai mắt Ninh Úc dần dần sâu thẳm rồi đỏ rực!
Sát khí trên người hắn không ngừng gia tăng, lan tràn ra ngoài! Nhưng vẫn luôn đè nén ở điểm giới hạn, kiềm chế chặt chẽ để không bộc phát.
Cuối cùng hắn chỉ hỏi một câu. “Rốt cuộc phải như thế nào tỷ mới thuộc về đệ?”
Ninh Tương Y nhắm mắt để tay lên ngực tự hỏi lòng mình.
Đã hơn một năm nay, hắn vẫn không chịu từ bỏ nàng, như vậy nàng sẽ ép hẳn từ bỏ.
Cho nên, nàng ép mình lạnh mặt xuống, thản nhiên nói. "Tỷ vẫn luôn thuộc về đệ, có điều với thân phận tỷ tỷ, nếu như đệ không muốn, chúng ta vẫn có thể... Làm người dưng."
Người dưng!
Một câu này khiến mặt Ninh Úc mất hết vẻ hồng hào!
Sát khí vốn đang kiêm chế dường như biến mất trong khoảnh khắc! Chỉ còn lại sợ hãi và bất an!
Trái tim hắn giống như bị ngàn đao chém, đau tê tâm liệt phế! Thậm chí hắn không thể tin được đây lại là lời hoàng tỷ nói với hắn! "Người dưng?"
Trong nước, hắn lui lại, suýt nữa không khống chế được cơ thể mình chìm vào trong nước!
Hồi lâu sau hắn mới đứng vững, chỉ vào mình rồi khẽ hỏi lại. "Người dưng?”
Ninh Tương Y nhìn sắc mặt điên cuồng của hắn, lòng không đành lòng, nhưng vẫn cắn răng không nói gì!
Bởi vì một khi nàng chấp nhận Ninh Úc, Ninh Giác tất nhiên sẽ không cam lòng, hơn nữa giữa bọn họ lại là thân phận ca ca đệ đệ tỷ tỷ muội muội, địa vị bọn họ như thế... Với bọn họ mà nói, tình cảm này sẽ chỉ là phiền phức.
Có lẽ khi mới bắt đầu vẫn sẽ vì tình yêu mà sẵn lòng giải quyết những phiền phức đó, nhưng về sau phiền phức càng ngày càng nhiều, thậm chí đến khi uy hiếp được bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ phiền chán, một ngày chán ghét, đến lúc đó, nàng nên tự xử như thế nào?
Mà chính nàng cũng là một người ghét phiền phức.
Cho nên thứ cảm tình này tốt nhất vẫn nên quên đi thì hơn.
Nàng không cần, không có thời gian, có lẽ cũng không dám thử.
Cho nên nàng hạ quyết tâm nói: “Chúng ta là tỷ đệ, là sự thật không thể phủ nhận, có lẽ đệ không sợ bị người ta nắm được nhược điểm ác ý hãm hại, không sợ đồ phiền phức như tỷ mang đến vô số phiền phức, không sợ rơi vào yêu hận tình thù dây dưa không dứt, nhưng... Tỷ sợ."
Nói xong, nàng quay người muốn đi, nhưng lại bị Ninh Úc nắm chặt! Hắn bỗng nhiên dùng sức ôm Ninh Tương Y lên bờ, trên đồng cỏ, hắn đè nàng thật chặt!
Vừa rời khỏi nước, gió thổi tới, bởi vì lạnh mà người nàng hơi co rúm lại, nhưng hai mắt nàng trong trẻo, hơn nữa không nhìn dáng vẻ thống khổ của Ninh Úc, kiên định không thay đổi. "Ai muốn làm tỷ đệ với tỷ?” Hắn cười, tiếng cười càng ngày càng lớn: “Đệ chỉ muốn làm nam nhân của tỷ! Những chuyện tỷ nói đệ đều không sợ, không quan tâm, tỷ sợ, đệ sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho tỷ, bây giờ... Tỷ trở thành nữ nhân của đệ đi!”
Chương 207 Ta không phục
Nói xong, không ngờ hắn lại kéo y phục của mình, thấy hắn làm thật, Ninh Tương Y sửng sốt, hồi lâu không nói lời gì...
Tốc độ của hắn rất nhanh, y phục trượt xuống, hắn vẫn luôn đè ép cả người lên người Ninh Tương Y, không cho nàng chạy trốn. “Đệ đã sớm nên làm như vậy, đệ không nên mặc kệ tỷ, có lẽ bẻ gãy cánh của tỷ sẽ khiến tỷ ngoan ngoãn nằm dưới thân đệ!"
Hắn càng nói càng hưng phấn, hai con người lóe sáng, tóc đen rủ xuống, đẹp đến kinh người! Thế nhưng sự thống khổ và nóng vội không thể giải tỏa quanh người khiến hắn trông cực kỳ khác thường! Dưới ánh trăng có loại cảm giác vặn vẹo quái dị!
Giống như ma quỷ không được cứu rỗi, dùng cơ thể xinh đẹp lôi kéo người trần xuống địa ngục cùng hắn... “Đệ sẽ không, đệ đệ tỷ nuôi lớn sẽ không ép buộc tỷ."
Ninh Tương Y không tin, nàng không tin Ninh Úc thực sự sẽ làm như vậy! Nếu như hắn thật lòng yêu nàng thì sẽ không cưỡng bức nàng khi nàng không muốn, cho nên nàng chỉ mở mắt quật cường nhìn hắn, nhìn hắn cởi từng lớp áo xuống, nhìn hắn giống như trút giận hôn hít cắn xé da thịt nàng.
Hai người dây dưa, nói là đang thân mật, không bằng nói là đang phát tiết! "Không phải đệ đệ... Không phải đệ đ.."
Hắn thống khổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì!
Đáng thương cho hắn, ở trước mặt người ngoài hẳn làm gì cũng dễ như trở bàn tay, không ai dám trêu chọc! Thế nhưng nàng chỉ biết làm hắn thúc thủ vô sách.
Nàng nói đúng, hắn sẽ không ép buộc nàng, cho dù bị nàng bức đến vách núi! Hắn cũng không làm được hành động trả đũa hay làm tổn thương nàng.
Cuối cùng Ninh Úc cũng dừng lại, bởi vì nàng rất tỉnh táo, không hề xúc động vì hắn, nhận thức này khiến hắn lại một lần nữa đau đến chết lặng, sau khi chết lặng vẫn còn thống khổ!
Thế nhưng hắn không buông tay, đã như vậy, hắn chỉ có thể tỉnh táo...
Không đi được đường này còn có đường khác, hắn không thể rối loạn! Chỉ cần có thể có được nàng, đau đến thịt nát xương tan cũng có thể nhẫn nhịn!
Ninh Tương Y chớp mắt nhìn hắn, lại thấy sắc mặt hắn phức tạp, nhìn như tỉnh táo, lại cực kỳ nguy hiểm.
Ninh Úc cũng nặng nề nhìn nàng, nàng đã từng nói, tất cả vấn đề đều có nguyên nhân, tìm được nguyên nhân mới là tìm được cách giải quyết.
Cho nên hắn không thể hung dữ, không thể điên cuồng, không thể cứng
Cuối cùng, hắn tham lam, chậm rãi nhìn cơ thể xinh đẹp của nàng, cơ này sớm muộn cũng sẽ là của hắn, sớm muộn thôi!
Chỉ có nói đi nói lại với chính mình như vậy hắn mới không bị mấy câu của nàng kích thích đến nổi điên! Hắn mới có thể tỉnh táo lại.
Sau đó, hắn cầm lấy áo ngoài của mình, nhẹ nhàng bao bọc cho Ninh Tương Y.
Giống như khi còn bé ở lãnh cung, nàng dùng y phục phảng phất mùi huân hương nhàn nhạt bao bọc người hắn, có điều nàng xuất phát từ đồng tình, mà trong mắt của hắn chỉ có yêu say đắm sâu đậm. Ninh Tương Y chậm rãi thở phào, tuy bây giờ nàng đã lợi hại hơn Ninh Úc, nhưng nàng không muốn ra tay với Ninh Úc, cho nên nàng vẫn luôn nhẫn nhịn đến khi hắn lấy lại lý trí. Quả nhiên không khiến nàng thất vọng.
Trong quá trình mặc y phục, hơi thở nóng rực của hắn không ngừng phả vào mặt nàng, ngón tay cũng cứng ngắc, cực kỳ nhẫn nại.
Sau khi giúp nàng mặc xong y phục, Ninh Úc mới mặc áo trong của mình vào, đỡ nàng dậy ngồi bên bờ nước.
Gió đêm hè thổi tới từng luồng hơi lạnh, lúc này Ninh Tương Y mới như được sống lại, nàng hút một hơi sâu.
Giọng nói Ninh Úc khàn khàn. “Hoàng tỷ, tỷ đã từng nói, không có chuyện gì không thể nói với người khác, lời nói... Có thể hóa giải mọi mâu thuẫn, vậy xin tỷ hãy nói cho đệ biết, vì sao tỷ lại bài xích đệ như vậy..." Hắn cúi đầu, Ninh Tương Y chỉ nhìn thấy bên mặt căng thẳng của hắn, hiển nhiên, cho dù bây giờ hẳn tỉnh táo nhưng vẫn còn ở vào bờ vực hết sức căng thẳng, hắn chỉ đang cố gắng kiềm chế chính mình không làm tổn thương nàng mà thôi.
Cho nên nàng không thể kích thích hơn nữa. "Không phải là bài xích đệ”
Ninh Tương Y lại muốn thở dài, nghĩ đến lúc trước nàng dạy bảo hắn như vậy không sai, thế nhưng nàng cũng giảng đạo lý, có điều hắn vẫn luôn không có nghe lọt tai... “Ninh Úc à... Đệ có từng nghĩ, sau này đệ sẽ đi con đường như thế nào hay không?" "Con đường có tỷ."
Hắn không hề nghĩ ngợi nói một câu khiến Ninh Tương Y cảm thấy mình không thể tiếp tục giảng đạo lý nữa.. "Vậy đệ có từng nghĩ tỷ sẽ đi con đường gì không?"
Ninh Úc nhìn nàng, nghĩ thầm, đương nhiên cũng là con đường có ta!
Ninh Tương Y nghĩ đến cái gọi là khói lửa chiến tranh, nàng nhấc tay chỉ chấm nhỏ trên trời rồi nói: "Tỷ sẽ khiến cho trời đất này thay đổi theo hướng tốt hơn, thế giới rất lớn, tỷ không biết tỷ sẽ đi đến bước nào, sẽ có bao nhiêu người cản trở tỷ.
Ninh Úc sững sờ chớp cặp mắt như mặc ngọc, hắn thực sự không hiểu, vì sao nàng phải làm như vậy?
Nàng có thể lương thiện là bởi vì nàng có vốn con người khoan dung, cho nên loại lương thiện này cũng là một loại sức mạnh! Thế nhưng vì sao nàng lại muốn làm những chuyện kia? Đây không phải là ý tưởng một nữ tử nên có. "Cho nên có lẽ sau này tỷ sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, cho dù là bêu danh làm trái với luân lí làm người hay là trên người mang vũ khí thăm dò, có lẽ về sau còn gặp phải nhiều vấn đề phức tạp hơn những chuyện này, ví dụ như người đời không hiểu, hoặc là người đang nắm quyền gây trở ngại chẳng hạn."
Ninh Tương Y thấy Ninh Úc muốn nói chuyện, bỗng nhiên cười nói: "Đệ nghe tỷ nói hết đã!” "Đ... Là nỗi lo lắng duy nhất, nơi ký thác tinh thần duy nhất đời tỷ, cho nên tỷ không muốn để những chuyện này ảnh hưởng đến đệ, không có tỷ, đệ vốn có thể tùy ý sống tiêu sái phong quang vô hạn, thế nhưng có tỷ, đệ sẽ liên tục gặp khó khăn, hết sức thống khổ, thậm chí còn sẽ chết" "Sức mạnh một người là có hạn, tỷ tin đệ yêu tỷ, cũng tin đệ có thể kiên trì rất lâu, nhưng tỷ không tin đệ sẽ kiên trì đến cuối cùng."
Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân nàng không muốn bắt đầu, không có nam nhân nào sẽ sẵn lòng vì một nữ nhân mà để phiền phức quấn thân, ngày ngày thương tâm, muốn duy trì tình cảm chỉ có thể là vui vẻ chứ không thể là thống khổ, chỉ có thể là cảm xúc mãnh liệt chứ không thể là nỗi sợ hãi.
Cho nên nàng thà rằng không bắt đầu, nếu nàng đã không từ bỏ ý nghĩ của mình thì nàng cũng sẽ không trói buộc cuộc sống của người khác, cho dù hắn tình nguyện cũng không được. "Tỷ không phải đệ, sao lại nói đệ không thể kiên trì? Tỷ không phải đệ, sao có thể nói đệ sẽ liên tục gặp khó khăn, thậm chí là chết?”
Ninh Úc nhẹ nhàng hỏi, nhưng rõ ràng hắn không phục.
Ninh Tương Y cười nói: “Bởi vì đệ vẫn chưa mười lăm tuổi.." "Con người sẽ thay đổi, cuộc sống của đệ còn dài, còn rất nhiều biển số, tâm trí càng dễ thay đổi, tỷ không muốn đánh cược.”
Lời nói của Ninh Tương Y giống như giội cho hắn một chậu nước lạnh, rõ ràng trái tim băng giá lại không thể phản bác!
Ninh Úc cười nhạt: "Tỷ không thử đã kết luận rồi, đệ không tán đồng." "Chung quy chỉ là bởi vì tỷ không tin đệ" Lông mi hắn rủ xuống khẽ run, che đậy vẻ không cam lòng.
Là không tin sao... Ninh Tương Y hơi sửng sốt, có điều không phải nàng không tin hắn, mà là không tin tình cảm.
Thấy Ninh Tương Y không nói lời nào, mất Ninh Úc dần nổi lên sát khí, mang theo một loại điên cuồng không thể áp chế nối! “Đã như vậy, hoàng tỷ... Tỷ không ngại thử chứ."
Ninh Tương Y nghe vậy bèn nhìn hắn, lại thấy quanh người hắn có luồng khí vô hình đang cuộn trào, hắn đứng lên, tóc đen tung bay, đôi mắt nhìn nàng rồi cười tà ác! "Ở lại bên cạnh đệ thử đi! Nếu không, muốn đệ để tỷ rời đi, đệ không làm được!"
Ninh Tương Y nghe vậy cũng đứng dậy, dần dần nghiêm khắc ác liệt hơn cá Ninh Úc! Hơi thở trên người nàng kéo dài bình thán, mang theo một quy luật thiên nhiên nào đó. "Tỷ sẽ không ở lại, đệ có chuyện mình muốn làm, tỷ cũng có chuyện của tỷ!"
Bên bờ nước, đây là lần đầu tiên Ninh Úc đứng ở phía đối lập với Ninh Tương Y, nội lực quanh người hắn lạnh thấu xương tựa như lưỡi đao, nhưng sắc mặt hắn lại thống khổ, hắn ngày ngày khổ luyện võ công không phải để đối phó nàng.
Ninh Tương Y lại cười: “Tới đi, đệ có thứ đệ không thể từ bỏ, tỷ hiểu, tỷ cũng có thứ tỷ không thể từ bỏ, bây giờ hãy để tỷ xem thử xem đệ trưởng thành đến mức nào đi!"
Ninh Úc không thể đi theo Ninh Tương Y, cho dù hắn muốn, thế nhưng khi còn bé Ninh Tương Y đã nói với hắn, chênh lệch giữa nam và nữ quá lớn thì sẽ không có kết quả tốt, cho nên nếu hắn buông bỏ quyền hành thì sẽ không có tư cách có được nàng, không buông bỏ thì không thể tùy tâm sở dục đi theo nàng, như thế không thể làm gì.
Mà Ninh Tương Y cũng như thế, trở lại bên cạnh hắn, nàng còn chưa giải quyết vấn đề vũ khí trên người, trừ phi vĩnh viễn mai danh ẩn tính, dịch dung ở bên cạnh hắn, nhưng đây không phải cuộc sống nàng muốn.
Nếu hai bên đều đã không thể thay đổi lập trường, xem ra chỉ còn cách đánh nhau một trận!
Ninh Úc im lặng, cảm nhận được tuy khí thế trên người Ninh Tương Y ôn hòa, nhưng lại mạnh mẽ, hai mắt hắn càng tỏ ra thư thái, trong lòng biết cảnh giới của đối phương đã vượt qua hắn, mặc dù chỉ vừa mới đột phá, nhưng cũng có thay đổi về chất.
Nhưng hắn sẽ không nhận thua, hắn có thể bảo vệ nàng, cho nên nhất định phải giữ nàng lại!
Cuối cùng hai người cũng giao thủ!
Lần giao thủ này, Ninh Úc cũng lập tức cảm giác được áp chế trên cảnh giới! Tuy nhìn như bất lực, thực ra lại liên miền bất tuyệt!
Trong lòng Ninh Tương Y hơi hoảng hốt, rõ ràng Ninh Úc thấp hơn nàng một cảnh giới, thế nhưng mỗi một chiêu thức của hắn đều khiến nàng mất sức, trong này tất nhiên có nguyên nhân nàng vừa mới thăng cấp, cảnh giới bất ổn, nhưng chỉ sợ phần nhiều vẫn là sự chăm chỉ và thiên phú của Ninh Úc.
Ninh Úc... Có phải hắn vẫn chỉ ngủ hai canh giờ rưỡi mỗi ngày hay không? Chỉ sợ thời gian hắn luyện võ mỗi ngày còn nhiều hơn thời gian nghỉ ngơi...
Dưới ánh trăng, y phục của hai người phấp phới tung bay bởi nội lực, tuy cả hai đều không dùng vũ khí, thế nhưng bởi vì đều có nội lực! Cho nên cho dù không dùng vũ khí, cây cối và nước xung quanh đều xao động giống như chịu lực, cát bụi mù mit, ngay cả sao trời cũng như bị che khuất.
Ninh Tương Y dần dần nôn nóng, bởi vì nếu như dừng lại quá lâu ở đây, bị Ninh Giác phát hiện thì sẽ càng thêm phiền phức!
Thế nhưng không biết Ninh Úc tu luyện thế nào, chiêu thức sắc bén, khí thể bức người! Vậy mà lại bất phân thắng bại với nàng!
Ninh Úc có thể cảm nhận rõ ràng được hoảng tỷ vượt qua hắn, sở dĩ hắn có thể dây dưa cùng với nàng là bởi vì hắn chỉ công chứ không thủ, tiến lên chứ không lùi, cuối cùng hai người đánh nhau một chưởng rồi tách ra, Ninh Úc lui lại mấy bước, còn Ninh Tương Y nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn cây!
Khinh công như vậy, chỉ sợ đương thời không ai bằng. "Tỷ quả thật không thể ở lại vì đệ à.."
Ninh Úc mặc áo trong màu xanh nhạt, sắc mặt đau xót! Quanh người dường như có lưỡi đao vô hình đang bay múa! Điên cuồng xé toạc mọi thứ xung quanh!
Trong mắt hắn là nỗi buồn bã và bất lực sâu sắc.
Hắn như con thú bị nhốt! Ngoại trừ hủy diệt hắn còn hủy diệt chính mình.
Ninh Tương Y nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi. "Đệ sẵn lòng buông bỏ mọi thứ trong tay, mai danh ẩn tính, không quyền không thế đi theo tỷ à?"
Không thể bảo lời nói của nàng không quá đáng, nhưng nàng muốn Ninh Úc nhận rõ hiện thực! Đừng u mê không chịu tỉnh ngộ.
Ninh Úc sửng sốt, nếu như buông bỏ mọi thứ, chỉ mãi luôn đi theo nàng, vậy hắn còn có tư cách gì để đứng bên cạnh nàng, quang minh chính đại có được nàng?
Làm sao có tự tin mạnh mẽ đuổi hết tất cả những người dòm ngó nàng?
Dưới tình huống ngay cả mình hắn còn không bảo vệ được thì có tư cách gì để bảo vệ nàng?!
Hắn không thể chấp nhận sự chênh lệch này! Đó không phải là vợ chồng mà là phụ thuộc!
Cho nên hắn chần chờ, điều hẳn muốn không phải là thế!
Ninh Tương Y khẽ cười: “Vậy đệ muốn tỷ mai danh ẩn tính, che giấu dung mạo, cẩn trọng ở bên cạnh đệ, được đệ bảo vệ, sau đó tránh né người khác dòm ngó sao?"
Trong ánh mắt nàng cũng có đau khổ, cả đời này, từ nhỏ nàng đã không bận lòng điều gì, thế nhưng cũng không phái đến để hãm sâu vào rối rắm tình yêu.
Buông bỏ tình yêu, nàng còn có thể có rất nhiều thứ, thế nhưng buông bỏ tự do, ngay cả trái tim cũng sẽ bị kéo vào mớ hỗn độn, nàng sẽ không có gì cả. "Đệ không muốn, tỷ cũng không muốn, cho nên đây là một nút thắt khó giải” Nhưng nàng bỗng đổi giọng: "Dù vậy, cũng không phải không có cách nào."
Ninh Úc tỉnh táo lại bởi câu nói của nàng, hắn tha thiết thành khẩn thỉnh giáo nàng. "Nói cho đệ biết, đệ còn có thể làm gì?"
Ninh Tương Y ở trên cao nhìn xuống, nàng cười, nụ cười đó xinh đẹp, áo ngoài màu đen tung bay, lộ ra đôi chân trắng như tuyết và da thịt nõn nà, nàng giống như một yêu tinh mê người, dốc hết toàn lực dụ dỗ hắn trầm mê.
Hắn nghe thấy giọng nói như mộng ảo của nàng... "Chỉ khi đệ trở thành kẻ mạnh nhất bốn nước này, đi đến đâu cũng được quỳ bái đón tiếp... Ít nhất phải giỏi hơn phụ hoàng."
Lúc nói lời này, trong lòng nàng lại nghĩ đến cảnh hắn phong quang không gì sánh bằng ở kiếp trước.
Đó mới là con đường thuộc về hån, thành một kẻ mạnh! Chứ không phải một kẻ khốn khổ vì tình.
Cho nên Ninh Tương Y che miệng cười, tiếp tục kích thích hắn: “Nếu như đệ không sánh bằng phụ hoàng, sao tỷ có thể trở về Đại Dục để chuốc thêm phiền phức cho đệ? Úc Nhi, có lẽ điều này rất khó, nhưng đệ cũng có thể chờ tỷ giải quyết tất cả vấn đề rồi trở về, có điều, như vậy rất khó, nhưng tỷ không sợ”
Ninh Úc đột nhiên cười: “Đệ cũng không sợ”
Ánh mắt hắn và Ninh Tương Y giao nhau, lúc đối mặt, dường như hai người cũng cảm thấy đáy lòng rung động.
Đối với nàng... Hắn có ngàn vạn nỗi buồn, thế nhưng nếu như trở thành người mạnh nhất Đại Dục, nàng mới có thể yên tâm trở lại bên cạnh hắn, cho dù tiền đồ khó thể nào hằn cũng không sợ!
Trong lòng Ninh Tương Y khẽ buông lỏng, sự cố gắng của hắn khiến lòng nàng giống như bị cái gì đó gõ nhẹ, quả nhiên là người nàng dụng tâm bồi dưỡng, từ trước tới giờ hắn chưa từng khiến nàng thất vọng. "Bây giờ tỷ ở Ngọc Hành, chuẩn bị tất cả tiệm cầm đồ để thành lập một chuỗi mắt xích, giống như kim tự tháp lúc đầu tỷ đã nói với đệ. Một khi làm xong việc này, tương lai sẽ mang đến lợi ích không thể tưởng tượng, có điều sở dĩ Ngọc Hành có thể thuận lợi như vậy là bởi vì vua của Ngọc
Hành bị mẫu thân của Nhị hoàng tử mê hoặc, đến mức gần như trở nên độc đoán trên triều đình nên mới có thể nhanh chóng như vậy.
Nếu như đệ muốn làm việc như thế ở Đại Dục, chắc chắn đệ sẽ gặp khó khăn trắc trở, muốn nhiều được nhiều, nhưng cho dù như thế, tỷ vẫn hi vọng đệ làm như vậy, để tránh sau này người Ngọc Hành có dã tâm lớn, với tay đến Đại Dục, cho nên đệ phải là người đầu tiên làm chuỗi mắt xích của Đại Dục."
Ninh Úc lắng lặng nhìn nàng: “Đệ có thể làm được."
Ninh Tương Y mím miệng cười: “Lâu Diệp rục rịch, e là mấy năm gần đây sẽ nổi chiến sự, đệ cũng phải lưu ý nhiều” "Đệ biết." "Còn nhớ tỷ từng nói với đệ, muốn đệ bố trí mật thám để ý động tĩnh của bốn nước, là người đầu tiên làm mắt xích tin tức không?" "Những lời hoàng tỷ nói, từng câu từng chữ đệ đều khắc sâu trong lòng." "Như vậy... Tỷ yên tâm rồi."
Nói xong, nàng nhìn về phương xa, trong mắt có vô số ước mơ, nàng cũng không biết nàng sẽ đi đến bước nào, nhưng có lẽ bước đi nào của nàng cũng sẽ không yên ổn.
Cho nên điều này mới thú vị.
Nàng lại nhìn Ninh Úc, cười khiêu khích: “Tới đi, nếu như đệ còn muốn ngăn cản tỷ, chúng ta lại đánh một trận nữa! Để tỷ chỉ điểm cho đệ giống như trước kia."
Ninh Úc đột nhiên cười khổ. "Không, lần này, đệ sẽ nhìn tỷ đi."