**********
Chương 218: “Yên? Đây là họ của con hay tên của con?”
Lâm Kiều Như mở to đôi mắt, vô cùng tò mò. Đối với thân phận của bố mẹ cô, nói không tò mò thì chắc chắn là đang nói dối!
Nhưng mà để cô có được tin tức, thật sự quá khó, chỉ có duy nhất tín vật chính là miếng ngọc bội này! Mênh mông giữa biển người, muốn tìm được bố mẹ đẻ, không khác gì mò kim đáy bể, có lẽ cũng không nên có quá nhiều hy vọng.
Nhưng mà, Tần Vũ Phong lại im lặng nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội, trong ánh mắt loé lên tia sáng.
Họ Yên này, vô cùng hiếm thấy!
Mấy năm nay, Tần Vũ Phong đã chiến đấu trong các cuộc chiến từ Đông sang Tây, và cũng đã chứng kiến rất nhiều gia đình quý tộc đã qua nhiều thế kỷ.
Những gia tộc này ở địa phương có thể gọi là bá chủ, một tay che trời, hô mưa gọi gió!
Nhưng mà, nhìn chung toàn bộ nước Hoa Hạ, có tám gia tộc vũng mạnh nhất.
Nhưng cũng không thể dùng “gia tộc” để hình dung, mà là được xưng là tám “gia đình tài phiệt” lớn.
Yên Phiệt
Một trong tám nhà tài phiệt đầu tiên, được kế thừa hàng nghìn năm, trường tồn cùng đất nước!
Xét về xuất thân, về thực lực, họ không thể so sánh với bảy gia đình tài phiệt còn lại.
Mà thân phận của những người trong Yên Phiệt, cũng vô cùng thần bí, người ngoài căn bản không thể hiểu rõ.
Cho dù Tần Vũ Phong đã trở thành chiến thần, nhưng anh đối với Yên Phiệt vẫn có rất ít hiểu biết..
Nếu nói...Lâm Kiều Như thật là con cháu của Yên Phiệt nhất định phải có một số bí mật gây sốc về việc bị bỏ rơi hai mươi năm trước.
Nhưng mà hiện tại, chỉ bằng một cái họ, cũng không thể đoán mà về quan hệ giữa Lâm Kiều Như và Yên Phiệt.
Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp, không có nhiều chứng cứ chứng minh việc này! “Xem ra...anh cần bỏ thời gian trở về Đế Đô kiểm tra những chuyện đã xảy ra!” Tần Vũ Phong hạ quyết tâm. Chuyện này cần được tiến hành bí mật, không thể mượn tay người khác, chỉ có thể chính mình đi làm.
Cùng lúc đó, phía Lâm Gia cũng gặp phải phiền toái. "Bố đã mất liên lạc một đêm, điện thoại cũng không liên lạc được, chẳng lẽ có chuyện gì sao?” Lâm Yến Vân mặt mày ủ rũ, chán nản. “Đều do anh Đường xúi giục bố đi tới sòng bạc thành phố Nam Vũ! Làm như có thể dễ dàng ăn được mười lăm tỷ đồng từ sòng bạc vậy?” Lâm Hoàng Quân cũng không kiềm chế được oán giận nói. “Haizz... Chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là, chúng ta đi tới thành phố Nam Vũ tìm ông ấy đi!” Dương Nguyệt
Dung lên tiếng nói. "Ram!"
Đột nhiên, cửa phòng bị đá văng ra vô cùng hung hăng. Một đám người hung tợn và hung ác xông tới, ba người nhà họ Lâm kinh ngạc nhảy dựng lên. “Các anh là ai vậy?” “Mấy người là ai mà dám xông vào nhà riêng, không có phép tắc gì sao?” “Nhanh cút đi, nếu không tôi báo cảnh sát!”
Trước những lời đe dọa, tên cầm đầu cười khanh khách: "Tôi đến tính toán nợ nần! Tối qua Lâm Quốc Triều ở song bạc, vay 15 tỷ không trả hết nên đã bán con gái cho ông chủ chúng tôi! Chậc chậc...cô gái xinh đẹp này!"
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Lâm Yến Vân. "Người đẹp này còn đẹp hơn cả người đẹp nhất trong song bạc của chúng ta!" "Nhìn dáng vẻ và cơ thể đó kìa!” “Nếu có thể cùng cô ấy thân mật, tôi nguyện ý đổi lấy mười năm tuổi thọ!”
Mấy người đàn ông miệng không sạch sẽ, vươn bàn tay to như móng heo hướng về phía Lâm Yến Vân, muốn nhân cơ hội này sờ soạng. "Đừng động tới chị gái tôi!”
Lâm Hoàng Quân vội vàng chạy tới, nhưng bị người dẫn đầu đá văng, thân người cúi gập lại như tôm khô, toàn thân đau đớn. “Bà già này cùng các người liều mạng!”
Dương Nguyệt Dung hung hăng, tay cầm một con dao phay, xông tới chém lung tung.
Nhưng những động tác lộn xộn của bà ta thật là lố bịch trong mắt những người đàn ông này.