Tần Vũ Phong đối mặt với đệ tử của Saemon, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ.
Saemon cũng thu thanh kiếm dài về ngang thắt lưng của mình.
Dù sao dưới ánh nhìn chằm chặp của mọi người, ông ta cũng không thể nuốt lời được.
Hơn nữa, Saemon chính là có đủ tự tin, nếu như không có sự chênh lệnh mạnh yếu giữa binh khí, bản thân tuyệt đối có thể giết chết tên nhóc này một cách nhẹ nhàng
“Hô.
Saemon hít sâu vào một hơi, bày ra tư thế tấn công.
“Nhóc thổi, chuẩn bị kĩ đi!”
“Thuật Sấm Sét!”
Theo tiếng hét lớn của Saemon, hình dáng của Saemon ấy vậy mà giống như một tia sấm chớp, lóe lên rồi chỉ còn sót lại cái bóng.
Nhất thời, người xem vây xung quanh dưới võ đài, ấy thế mà đến cái bóng của Saemon cũng không nhìn rõ.
Chỉ nhìn thấy Tần Vũ Phong nhanh nhẹn dang hai chân ra ép người xuống nhẹ nhàng, đứng vững tại chỗ, cười lạnh một tiếng.
Từ từ!
Trong mắt của người trên đường, nhanh đến mức gần như chỉ sót lại hình ảnh cái bóng của Saemon, trong tầm mắt của Tần Vũ Phong lại chậm rạp như một con ốc sên đang di chuyển.
Tần Vũ Phong khẽ nhất tay trái đang thả lỏng bên người, sau đó tay trái đánh ra một lực, ngay sau đó thân hình của Saemon khựng lại, yên vị sau cánh tay trái của Tần Vũ Phong.
Vẻ mặt Saemon trong chốc lát trở nên vô cùng phức tạp.
Người xem phía dưới, nhìn không ra là trò gì, nhưng Zaemom lại nhìn rõ.
Một chưởng này của Tần Vũ Phong, nhìn thì có vẻ là vô ý, nhưng thực tế lại là dứt khoác chặn đứng lại đường đi của ông ta, khiến ông ta căn bản không thể lại gần Tần Vũ Phong.
Thậm chí nói, nếu một khi Saemon đến gần, vậy thì một chương này của Tần Vũ Phong sẽ làm Saemon bị thương nặng!
Phút chốc, mồ hôi lạnh của Saemon lăn dài trên trán.
Trận đấu tay đôi giữa hai cao thủ, thường không cần phải gió tạnh mưa máu.
Thậm chí có lúc chỉ cần thăm dò bằng một chiều, ai thắng ai bại đã phân định được rõ ràng.
Khóe miệng Saemon giật giật, nói: “Tên nhóc này, cậu quả thực là lợi hại, so với tôi cũng không thua kém gì.”
Tần Vũ Phong thu tay lại, à một tiếng nói: “Không thua kém gì? Không phải nha, tôi mạnh hơn ông nhiều mà?”
Phút chốc Saemon nổi cơn thịnh nộ, lửa giận bốc lên!
Công nhận hòa nhau, ông ta đã cho tên nhóc Đại Hạ này thể diện rồi.
Đối phương thế nào lại có thể không biết tốt xấu như thế?
Saemon lập tức tức giận: “Tên nhóc này, núi này cao còn có núi khác cao hơn, đừng nghĩ rằng bây giờ tôi thừa nhận chúng ta hòa nhau, thì cậu liền ở trên cơ tôi! Nên biết, tôi vừa rồi chỉ xuất ra bảy phần công lực!” .
“Hả?” Tần Vũ Phong nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nói: “Ông dùng bảy phần? Tôi chỉ dùng có ba phần!”
Tần Vũ Phong vừa nói câu này ra, toàn bộ người ở đây phút chốc liền huyên náo.
Thuật Sấm Sét vừa rồi của Saemon chính là một trong những chiêu thức cơ bản nhất của võ thuật Đông Hoàng.
Nhưng Saemon có thể dùng chiêu thức cơ bản nhất dày công tôi luyện đến mức thành thạo, phát huy như cá gặp nước, đủ để có thể thấy sự lợi hại của Saemon.
Mặc dù không ít người đều thấy rõ ràng, tại sao Saemon đột ngột dừng chiêu thức, đồng thời lên tiếng bảo tên nhóc đó với ông ta hòa, trình độ ngang nhau.
Nhưng mọi người đều có thể hiểu ra được từ lời nói của Saemon, thanh niên đến từ Đại Hạ, nhìn có vẻ bình thường không có gì nổi bật này, đích thực là có vài phần bản lĩnh.
Nhưng cho dù nói thế nào, Saemon dù sao cũng đã nói, bản thân chỉ xuất ra bảy phần bản lĩnh, tên nhóc này có thể sánh ngang với Saemon như vậy, đã nói lên tên nhóc này, tuyệt đối không phải người tầm thường.
Nhưng... tên nhóc đến từ Đại Hạ này ấy vậy mà nói bản thân chỉ dùng ba phần công lực?
Sao có thể được?