Hiện tại, Đông Hoàng đóng quân ở mười tám cứ điểm tại Vân Thành Đại Hạ, tám cái trong số đó đã bị Tần Vũ Phong tiêu diệt, một người sống cũng không giữ.
Mà tất cả người của mười cứ điểm đóng quân còn lại đã tụ họp cùng nhau, cũng là thời điểm thuận lợi nhất để Tân Vũ Phong động thủ.
Chẳng qua lúc này, trong lòng Tân Vũ Phong vẫn có chút thắc mắc không rõ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đỉnh Cửu Châu là gì?
Vì sao tất cả những người Đông Hoàng bị giết trên đường đến đây đều giữ kín như bưng chuyện về đỉnh Cửu Châu?
Cho dù chết thì trước mắt cũng chỉ mới lộ ra ba chữ đỉnh Cửu Châu.
Tần Vũ Phong nhíu mày thật chặt, đi theo đội ngũ của Đông Hoàng vào trong.
Cửu Chậu đại diện cho vùng đất của Đạ Hạ, cái tên đỉnh Cửu Châu này nghe kiểu gì cũng không thấy giống như xuất phát từ Đông Hoàng.
Ngược lại càng giống như xuất phát từ Đại Hạ.
Một khi đã như vậy, chẳng lẽ nó là bảo vật quý giá gì sao?
Nhưng dù Tần Vũ Phong có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được kết luận nào về đỉnh Cửu Châu. Trong trí nhớ của Tần Vũ Phong, cho dù là sách vở được lưu trữ của hoàng thất Đại Hạ cũng không có ghi chép nào về đỉnh Cửu Châu.
Chẳng lẽ là… do anh chưa đọc đến sao?
Tần Vũ Phong thở dài, gõ gõ huyệt Thái Dương.
Ngay lúc này, một người Đông Hoàng ở phía sau VỖ VỖ bả vai Tần Vũ Phong.
Anh theo bản năng muốn xoay lại quảng ngã chủ nhân của cái tay đã chạm vào người anh, sắc bén nhìn lại.
“Anh..” Người vỗ bả vai Tần Vũ Phong rõ ràng bị dọa sợ.
Tuy vậy, người Đông Hoàng kia nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Anh là ai hả, vì sao lúc trước tôi chưa từng gặp qua anh?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tần Vũ Phong buộc chính mình thả lỏng cặp chân mày cau chặt kia, dù sao anh vẫn cần biết tin tức về đỉnh Cửu Châu.
Cho dù là từng bước từng bước, vừa giết vừa hỏi thì cũng không phải lúc này.
Dù sao, hiện tại chỗ của người Đông Hoàng ở là một vùng hoang vắng, lỡ đâu có người chạy trốn mất, vậy thì kế hoạch giết sạch toàn bộ của Tần Vũ Phong không có cách nào thực hiện được.
Tần Vũ Phong cười cười, sự sắc bén trong đôi mắt biến mất, thay vào đó là khiêm tốn và hòa nhã.
“Thưa anh, tôi đang đóng quân tại trung tâm mua sắm Khải Việt, phụ trách thức ăn cho các ông lớn”
Người Đông Hoàng vỗ vai Tần Vũ Phong hiểu ý gật đầu, sau đó nhỏ giọng kêu lên hai tiếng kỳ quái:
“Đầu bếp à… Anh trưởng thành thành bộ dạng thế này, tôi còn nghĩ anh là người của bên Vân Trung Cung, chuyên hầu hạ các ông lớn đấy… ha ha.”
Tần Vũ Phong nháy mắt lập tức hiểu được ẩn ý sau nụ cười quái dị của đối phương, trong lòng dâng lên một loại cảm giác chán ghét cùng tức giận không thôi nhưng bị Tần Vũ Phong ép xuống lại.
Tần Vũ Phong lạnh lùng đáp: “Không phải, anh đoán sai rồi, tôi chỉ là một đầu bếp”
Nhưng mà người Đông Hoàng kia lại bám riết không buông, vây quanh Tần Vũ Phong nhìn tới nhìn lại: “Xem làn da mềm mại của anh kìa, dáng dấp thịt thà như này chẳng giống người ở trong bếp gì cả.”
“Anh nói xong chưa?”
Tân Vũ Phong đầu cũng không ngẩng lên, phun ra vài chữ.
Người Đông Hoàng kia đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Người trước mặt này tự xưng là đầu bếp của trung tâm mua sắm Khải Việt, ngay cả vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn luôn giữ bộ dáng hèn mọn dè dặt.
Nhưng lại đem đến cảm giác áp lực cực độ cho anh ta, giống như chỉ cần anh ta dám làm càn như vậy lần nữa, dùng biểu cảm kia để nhìn anh thì anh ta chắc chắn sẽ bị người này… giết chết!
Người Đông Hoàng nọ rùng mình một cái, yên lặng tránh xa Tân Vũ Phong.
Tần Vũ Phong không nói một chữ, tiếp tục cúi đầu, trốn trong đội quân lớn của người Đông Hoàng.
Tần Vũ Phong đi theo đội quân Đông Hoàng lớn này, một đường đi thẳng đến Lạn Vĩ trong tiểu khu.
Tần Vũ Phong ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào thì vùng ngoại thành này bởi vì Lạn Vĩ năm đó mà xảy ra chuyện tiểu khu cãi nhau ầm ĩ, bên trong có ba đến năm tòa nhà đã hoàn thành, vẫn còn đèn sáng trưng.