Nụ cười tự tin và kiêu hãnh trên gương mặt anh ta đã biến mất từ lâu.
Mà phía bên này lại hoàn toàn ngược lại.
Bây giờ người đang cười đắc ý lại trở thành Hirano - người đối diện với Lăng Khiếu Thịnh.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Anh là Lăng Vô Địch của Đại Hạ sao?” Hirano nói một cách tự hào.
Lăng Khiếu Thịnh không trả lời.
Hirano cười nham nhở: “Hoá ra cũng chỉ là như vậy. Thật đáng tiếc! Vốn dĩ tôi muốn đánh với Tần Vũ Phong cơ! Nhưng đầu với tên tép riu như anh cũng coi như là món khai vị vậy.”
Hirano thể hiện rõ là mình vô cùng coi thường Lăng Khiếu Thịnh, thậm chí còn gọi Lăng Khiếu Thịnh là tép riu.
Nhưng Lăng Khiếu Thịnh lại không hề phản bác.
Thậm chí là không dám phản bác.
Đúng vậy.
Ngay cả Lăng Khiếu Thịnh cũng biết rằng trước mặt Hirano, anh ta thực sự chỉ là một tên tép riu mà thôi.
Thậm chí Lăng Khiếu Thịnh còn không biết mình phải làm thế nào mới có thể rút lại những lời khiêu chiến hống hách vừa nói ra.
Vẻ mặt của Hirano vẫn đầy vẻ chế giễu.
“Này! Không phải vừa rồi anh nói anh sẽ đánh bại đối thủ chỉ trong một chiều sao?
Sao thế? Bây giờ nhìn thấy tôi còn không dám đánh rắm nữa vậy?
Chẳng lẽ sự can đảm của võ sĩ Đại Hạ đều giống như anh vậy sao? Thật là buồn cười mà!
Uống cho trước đây thầy tôi đã dạy rằng: Lần này đừng khinh thường đối thủ người Đại Hạ. Nhưng xem bộ dạng của anh, muốn tôi không khinh thường cũng khó đó!
Ha ha ha."
Trước sự khiêu khích kiêu ngạo của Hirano, Lăng Khiếu Thịnh vẫn một mực giữ im lặng.
Mặt mày xám ngắt như tro tàn.
Ngay khoảnh khắc đó, những người thuộc đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ bên dưới khán đài đã không thể chịu đựng được nữa.
“Mẹ kiếp! Bọn giặc Ma Đông Hoàng này, nhìn bộ dạng nghênh ngang kênh kiệu của các người thật chướng mắt..”
“Đúng vậy. Ngoại trừ nói khoác ra thì các người còn có thể làm gì được nữa chứ?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Nói không chừng anh ta thật sự không phải đối thủ của “Lăng Vô Địch” bên chúng ta đâu!”
“Đúng vậy. Lăng Khiếu Thịnh, đừng nản lòng! Anh là “Lăng Vô Địch” của Đại Hạ mà!”
“Không phải anh ta chỉ là học trò của Kitano Takeshi thôi sao? Anh sợ anh ta làm gì chứ?”
Mọi người lần lượt cổ vũ Lăng Khiếu Thịnh.
Nhưng Lăng Khiếu Thịnh trên sân khấu dường như đã không nghe được gì nữa cả.
Nhạc Linh Linh đứng bên dưới khán đài cũng rất lo lắng.
Bởi vì Lăng Khiếu Thịnh đã chính miệng nói rằng:
Nếu gặp phải các học trò và người học việc của Kitano Takeshi, thì anh ta sẽ trực tiếp nhận thua.
Nhưng không chỉ có một mình Nhạc Linh Linh nghĩ đến điều này.
Dẫu sao hôm đó Nhạc Linh Linh và Lăng Khiếu Thịnh cãi nhau, rất nhiều người đều có mặt ở đó.
Và cũng nhiều người trong số bọn họ nhớ những gì Lăng Khiếu Thịnh đã nói vào ngày hôm đó.
Vì vậy bên cạnh tiếng hoan hô cổ vũ, cũng xen lẫn một vài tiếng phản bác.
“Mẹ kiếp! Có phải là Lăng Khiếu Thịnh đã sợ rồi không?”
“Thật sự không nói chắc được. Các người đừng quên rằng trước đây lúc chúng ta lần đầu tiên cùng ăn tối với nhau, Lăng Khiếu Thịnh đã liên tục nói rằng anh ta sợ Kitano Takeshi, cũng như các học trò và người học việc của ông ta!”
“Mẹ kiếp! Nếu đã sợ sệt đến vậy, tại sao lúc nãy lại ăn nói ngông cuồng đến như vậy! Thật quá mất thể diện của người Đại Hạ...”
“Có khi nào còn chưa đánh đã nhận thua rồi không? Nếu làm vậy thì quá mất mặt rồi!”
“Đúng vậy!”
“Nếu đánh thì sao? Không lẽ các người thực sự cho rằng Lăng Khiếu Thịnh là đối thủ của Hirano sao?”
“Sao lại không được chứ? Có nói thế nào thì Lăng Khiếu Thịnh cũng được mệnh danh là “Vô Địch” trong nước Đại Hạ của chúng ta. Hirano và Lăng Khiếu Thịnh xem chừng cũng là người đồng trang lứa, thực lực chắc không chênh lệch bao nhiêu đâu!”
“Chết tiệt! Các người không thấy trước đây vào những lúc nghỉ ngơi Hirano đều cản đường, mà Lăng Khiếu Thịnh luôn không dám làm gì sao?”
“Mẹ kiếp! Đúng là đồ vô dụng.”
Mọi người nháo nhào tranh luận với nhau.
Có người cho rằng Lăng Khiếu Thịnh có thể đấu với Hirano. Tỷ lệ thắng thua là 50-50.
Có người lại cho rằng Lăng Khiếu Thịnh hoàn toàn không phải là đối thủ của Hirano.
Ngay từ đầu Lăng Khiếu Thịnh không nên lớn tiếng khiêu chiến như vậy.