“Tần Vũ Phong còn sức để chiến đấu tiếp nữa sao?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Suy đoán của người dân Đông Hoàng cũng là nỗi lo lắng của toàn bộ thành viên thuộc đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ.
Tần Vũ Phong đã đánh liên tiếp bốn ván.
Mà hai ván cuối cùng, Tần Vũ Phong lại không tung ra bất kỳ chiêu thức nào.
Có phải... do Tần Vũ Phong đã cạn kiệt thể lực rồi không?
Để bảo vệ vinh quang cho Đại Hạ, anh đã kiên trì chiến đấu cho đến tận bây giờ.
Ngay khi phán đoán đó được đưa ra, người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đều có chút bất an.
“Tân Vũ Phong, anh xuống nghỉ ngơi một chút đi!”.
“Đúng vậy Tần Vũ Phong. Anh nghỉ ngơi một chút rồi hãy trở lại sàn đấu!”
Người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ lần lượt nói với Tần Vũ Phong.
Lúc này, trên khuôn mặt của người chủ trì trận đấu hiện lên một chút niềm vui.
“Tuyển thủ Tần Vũ Phong, bây giờ anh muốn đi xuống nghỉ ngơi một chút sao?”
Trong ánh mắt Tần Vũ Phong lại sượt qua chút khôi hài.
Anh giật micro của người chủ trì và dùng chất giọng lãnh đạm nói.
“Bây giờ đối thủ của tôi đã bước lên bục rồi, nếu như bây giờ tôi bước xuống... Lại chẳng khác nào đầu hàng, đúng không?”
Gương mặt người chủ trì bèn biển sắc.
Không ngờ Tần Vũ Phong không thèm nghĩ ngợi gì mà đã có thể nhìn thấu âm mưu của anh ta.
Đầu người chủ trì không ngừng vã mồ hôi lạnh, anh ta cười thâm sâu: “Vốn dĩ tôi cũng muốn nhấn mạnh điều này với tuyển thủ Tần Vũ Phong.”
Tần Vũ Phong cười khẩy.
Đừng nói là Tần Vũ Phong, không ai trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Họ có thể tin được lời anh ta nói.
“Tên giặc Ma Đông Hoàng kia thật gian xảo!”
“Mẹ kiếp! Không ngờ anh ta lại muốn lừa Tần Vũ Phong nhận thua! Làm sao có chuyện đó được chứ?”
“Chờ bị Tần Vũ Phong đánh bại đi tên giặc Ma kia!”