Trên mặt Lâm Kiều Như nở nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhàng gọi một tiếng mẹ với Thượng Quan Uyển Nhi… Sau đó, nhẹ nhàng nhằm hai mắt lại. “Tần Vũ Phong, em đau quá…”
Ngay sau đó, Lâm Kiều Như hôn mê chìm vào bóng tối vô tận.
Không nghe được bất kỳ chuyện gì, cũng không cảm nhận được thứ gì nữa.
“Không!”
Tần Vũ Phong đau khổ mà gào thét một tiếng!
Giống như dã thú kêu gào, trong khoảng thời gian ngắn mọi người ở đây vậy mà cũng bị cảm xúc mãnh liệt của Tần Vũ Phong đả động! Ngay sau đó, thân hình Tần Vũ Phong thoảng một cái ngã về phía sau!
Đợi đến lúc Tần Vũ Phong tỉnh lại lần nữa.
Có một mùi thơm thức ăn bay tới, ngay sau đó là bóng dáng bận rộn của mẹ anh xuất hiện.
“Mẹ…”
Tần Vũ Phong mơ màng gọi một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn anh có chút phân không rõ đây là hiện thực hay vẫn là cảnh trong mơ. “Tân Phong, con tỉnh rồi.”
Hai mắt Thượng Quan Uyển Nhi sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc rất nhiều.
Một tiếng gọi tha thiết này, còn có khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ nhưng vô cùng chân thật của Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc làm cho Tần Vũ Phong nhận ra.
Giờ phút này tất cả không phải là cảnh trong mơ.
Anh quả thật cứu được mẹ về rồi.
Anh đi tới La Phù Sơn, một đường vượt qua năm cửa ải chém sáu tướng giành chức vô địch của đại hội, sau đó hỏi thăm tin tức của mẹ mình…
Sau đó, anh phá được La Phù Sơn nhìn thấy mẹ.
Sau đó thì sao?
Trí nhớ Tần Vũ Phong xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi.
Có lẽ là bởi vì thực sự quá thống khổ xuất phát từ cơ chế tự bảo vệ mình khiến cho anh quên mất đoạn trí nhớ ngắn ngủi này.
Nhưng đoạn trí nhớ kia thật sự là làm cho người ta đau thấu tâm can, làm sao Tần Vũ Phong có thể quên mất chứ!
Rất nhanh, Tần Vũ Phong đã nhớ lại là Lâm Kiều Như phi thân ra cứu anh một mạng.
Đúng lúc này, Quách Thành và Công Tôn Vũ cũng cùng nhau bước vào. “Thiên Vũ đại nhân, anh đã tỉnh?”
Tần Vũ Phong chẳng quan tâm lời bọn họ nói vội vàng ngồi dậy: “Kiều Như đâu? Các người có ai thấy Kiều Như không?”
Hai người ngẩn ra, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
Tần Vũ Phong có chút nóng nảy, trực tiếp nghiêng người muốn xuống giường: “Kiều Như, rốt cuộc ở đâu!”
“Anh Tần, anh bình tĩnh một chút!”
Con người Công Tôn Vũ co rụt lại, nhấn Tần Vũ Phong xuống giường một lần nữa. “Anh bảo tôi làm sao bình tĩnh”
Tần Vũ Phong giận dữ hét lên: “Tôi nhớ là Kiều Như cản một kiếm cho tôi, hiện tại người đầu!”
Công Tôn Vũ cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Lâm Kiều Như, đã chết rồi!”
Tựa như trên trời giáng xuống một tia sấm sét đánh thẳng vào người, trong nháy mắt làm cho cả người Tần Vũ Phong tê liệt.
Ánh mắt Tần Vũ Phong trống rỗng, sững sờ ngồi phịch xuống ngay tại chỗ.
“Không thể nào.”
Một lúc sau, trong miệng Tần Vũ Phong thốt ra ba chữ Tần Vũ Phong nhìn về phía Quách Thành.
Quách Thành cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Tần Vũ Phong: “Thiên Vũ đại nhân, Ngài… Nén bi thương.”
“Cô Lâm Kiều Như đã chết rồi.”
“Đã chết?”