**********
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chương 605
Anh lập tức gọi điện thoại cho chủ tịch thành phố Đông Hải, Tạ Đông Chính.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người này là người có quyền nhất Đông Hải. Trời đã vào đêm khuya sau khi ông ta đã đi nghỉ ngơi, mặc dù mộng đẹp bị người khác quấy nhiễu, nhưng ông ta vẫn cung kính như cũ, không dám có một chút sơ suất tiếp điện thoại của anh.
“A lô, là Thiên Vũ đại nhân đấy ư?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Là tôi”
Giọng nói của anh trầm thấp, trong lúc mơ hồ lộ ra vài tia lo lắng không dễ phát hiện: “Bây giờ ông phải người đi xem biệt thự số 66 Star River điều tra tình hình một chút, có tin tức gì về Lâm Kiều Như đều phải lần lượt báo cáo cho tôi biết!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Rõ!” Tạ Đông Chính cách một cái điện thoại cúi chào, lập tức dựa theo những lời mà anh giao phó, không hề có một chút chậm trễ phân phó xuống cấp dưới.
Mức độ chấp hành mệnh lệnh của chủ tịch thành phố Đông Hải đúng là không thể xem thường.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Đông Chính lập tức truyền tới tin tức phản hồi.
“Báo cáo Thiên Vũ đại nhân”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Biệt thự số 66 Star River không có một bóng người, không thấy bóng dáng của cô Lâm Kiều Như! Ở bên ngoài biệt thự chúng tôi phát hiện còn có dấu vết đánh nhau!
“Chết tiệt!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi anh thu được tin tức phản hồi, cắn chặt răng, trong lòng càng thêm nóng như lửa đốt, hận không thể tự mình ngay lập tức xuất hiện ở Đông Hải, có mặt ở biệt thự Star River.
Dựa theo phân đội nhỏ mà Tiêu Mặc Chiến dẫn dắt, sở dĩ bọn họ có thể đóng giữ ở biệt thự Star River bảo hộ cho Lâm Kiều Như chính là vì thực lực cao cường của hai mươi người bọn họ!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại có thể thần không biết quỷ không hay biến mất một cách kì lạ như vậy chứ?
Thậm chí đợi đến khi anh phát hiện thì trận chiến đấu kia đều đã trôi qua một hồi lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Rốt cuộc là người phương nào tới đây?
Thế mà lại có thể giải quyết bọn họ dễ dàng như vậy, đây lại là cái thực lực gì?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng mà nghi vấn của anh cũng không có tồn tại lâu lắm, tình báo biên giới phía Bắc rất nhanh đã tra ra đầu đuôi mọi chuyện, phát tới cho anh một đoạn, là một đoạn video theo dõi ở trước cửa biệt thự Star River.
Tần Vũ Phong tùy tiện tìm một quán nét, vào quán, mở email nhận đoạn video theo dõi do bộ phận tình báo biên giới phía Bắc thu được, nhìn hình ảnh có sẵn trong video, trong lòng anh hô to không ổn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi mở ra…
Chính là là hình ảnh Tần Thiên Lâm dẫn theo một đội quân, bao vây xung quanh biệt thự số 66 Star River!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tần! Thiên! Lâm!”
Tần Vũ Phong giận dữ đập bàn đứng dậy, màn hình đang phát video theo dõi bị một chưởng này của anh cắt nát mạng lưới kết nối, màn hình chớp chớp hai cái, trực tiếp tối đen xì lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một tiếng rống to của anh cuốn theo rấy nhiều lửa giận, hầu như muốn xông phá lên chín tầng mây.
Tần Vũ Phong mặt mày âm trầm đi ra khỏi quán nét.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mới vừa rời khỏi quán nét, sự phẫn nộ của anh mắt thấy cũng sắp sửa không thể khắc chế nổi nữa rồi!
Ầm một tiếng!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một luồng sát khí trong nháy mắt phóng lên cao, bắn thẳng lên tận trời.
Mây trôi trên trời phảng phất giống như bị cơn thịnh nộ của anh khuấy tan.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cây cối trong phạm vi trăm mét không có chỗ nào mà không phải là run rẩy khom người xuống dưới!
Gạch ở dưới chân cũng lấy anh làm trung tâm, nứt toát ra chi chít giống như mạng nhện lan. tràn ra khắp bốn phía.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh sớm đã đoán ra được Tần Thiên Lâm sẽ trả thù!
Dù sao trước đó, khi bản thân anh rời đi Đế Đô đã từng bắt được Tần Thiên Lâm, bức bách anh ta phải ở trước phần mộ của mẹ anh dập đầu một ngàn cái vang dội!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nào biết sẽ gây ra tai họa không kịp đỡ nổi cho người nhà.
Tần Vũ Phong thật không ngờ, Tần Thiên Làm thế mà lại hèn hạ vô sỉ đến như vậy, cố ý chạy tới Đông Hải tìm Lâm Kiều Như, gây khó dễ cho một người tay trói gà cũng không chặt như cô!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này, từ Đông Hải lại truyền đến tin tức mới.
“Thiên Vũ đại nhân, chúng tôi có phát hiện mới, người bên phía Tần Thiên Lâm kia hình như vẫn chưa có bắt được cô Lâm Kiều Như! Bây giờ cô ấy vẫn còn đang trong tình trạng không rõ tung tích!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thật tốt quá!
Lâm Kiều Như không có rơi vào tay của tên rác rưỡi kia…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh thở phào một hơi.
------
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!