Không chỉ vậy, sau khi Thần Hổ Thủ đã nhảy đến một độ cao nhất định, nó bắt đầu đáp xuống. Khi Thần Hổ Thủ đáp xuống, thân hình to lớn cùng với trọng lượng nặng nề như vậy, mang theo một luồng gió thẳng đứng khiến người ta sợ hãi.
Phải biết rằng, thân hình Thần Hổ Thủ cực kỳ to lớn, nặng hàng trăm kilogram, giống như một chiếc xe tải.
Nếu ai bị đạp trúng chắc chắn sẽ trở thành một cái bánh nhân thịt!
Cho dù Tần Vũ Phong có thể có chút công lực thì đương nhiên cũng sẽ không có ngoại lệ t
Trong giây lát, mọi người đều nhốn nháo mở to hai mắt nhìn.
Chẳng lẽ lại nhanh như vậy sao?
Chẳng lẽ Tần Vũ Phong đã ngã xuống trong khi Tả Thanh Phùng còn chưa chính thức ra tay?
Không biết bây giờ thằng nhóc này có hối hận hay không.
Sớm biết như vậy, việc gì trước đó phải khoe khoang, ra vẻ.
Ra vẻ là một cao thủ dửng dưng, Tả Thanh Phùng đã cảnh cáo hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không chịu rút lui.
Hầu như không có ai thấy tiếc.
Đều cảm thấy đáng đời Tần Vũ Phong.
Dù sao, trước đó anh cũng có cơ hội để rút lui! Ai bảo chính anh không chịu rút lui, nhất quyết phải ở lại trên sàn đấu thể hiện?
Sức mạnh của Thần Hổ Thủ ập xuống, dùng trọng lượng thân thể cùng với tu vi của bản thân để đè nén xuống, dường như có thể so với cường giả Tông Sư Nhị Trọng Thiên đang tấn công hết sức lực.
Không khí xung quanh đều bị xé nát bởi sức mạnh cưỡng chế của Thần Hổ Thủ đang lao xuống!
Mọi người đều hít vào một hơi.
Nhưng mà nhân vật chính là Tần Vũ Phong đứng ở trên sàn đấu, thân hình không nghiêng không lệch, bước chân không tránh né, dường như bị đóng đinh ở tại chỗ, giống như một bức tượng sống động như thật.
Không biết sợ hãi là gì, cũng không biết hiểm họa chết chóc là gì.
Cổ Khánh ở dưới sàn đấu, lo lắng kêu lên: “Tần Vũ Phong, mau tránh đi!” Cổ Khánh không muốn Tần Vũ Phong chết!
Dù sao Tần Vũ Phong cũng là thần tượng trong lòng Cổ Khánh.
Không có môn phái nên tất cả mọi người, bao gồm cả Cổ Khánh đều mặc định Tần Vũ Phong là một Tán tu.
Bản thân Tần Vũ Phong là một Tán Tu, có thể đánh bại cậu chủ Dung Chiêu, người xếp thứ ba mươi trong bảng Thiên Kiêu, đã khiến cho toàn bộ tán tu ở đây tự hào rồi.
Không chỉ như thế.
Thân là một Tán Tu, có thể đứng vững cho đến bây giờ thì thực sự đã rất giỏi.
Ở trong lòng Cổ Khánh, Tần Vũ Phong là người mang đến vinh quang cho tất cả Tán Tu.
Cũng là thần tượng trong lòng Cổ Khánh.
Những năm gần đây, thân là Tán Tu, mặc dù Cổ Khánh chưa bao giờ có ý định rời khỏi sư môn.
Nhưng thân phận Tán Tu này đã làm Cổ Khánh không ít lần bị oan ức.
Sự xuất hiện của Tần Vũ Phong đã khiến cho Cổ
Khánh có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Tuy rằng tất cả mọi người đều nói Tần Vũ Phong là đồ vô dụng, là một kẻ hèn nhát, là một người yếu đuối. Nhưng Cổ Khánh không cảm thấy như vậy, Cố Khánh biết Tần Vũ Phong chắc chắn có lý do của riêng mình.
Nhưng bây giờ, bây giờ hoàn cảnh của Tần Vũ Phong thật sự là quá nguy hiểm! Cổ Khánh dám cam đoan, một khi Thần Hổ Thủ kia đè xuống, nếu đổi lại là chính mình thì chắc chắn sẽ bị ép thành một cái bánh nhân thịt.
Tần Vũ Phong có thể bình yên vô sự không?
Cổ Khánh ở bên này rơi nước mắt, Thịnh Viên ở bên cạnh cũng toát đầy mồ hội.
Thịnh Viên không giống như là Cổ Khánh, coi Tần Vũ Phong trở thành thần tượng trong lòng mình.
Nhưng cho dù thế nào thì Tần Vũ Phong chính là người có ơn cứu mạng của hai người thầy trò Thịnh Viên và Cổ Khánh.
Chỉ cần là một người có lương tâm thì có ai lại chấp nhận nhìn ân nhân cứu mạng của mình phải chịu chết một cách vô ích chứ?
Thịnh Viên cũng không ngoại lệ! Tần Vũ Phong đã cứu bọn họ, vì thế ông ta không muốn nhìn thấy Tần Vũ Phong chết! Bao gồm Kiếm Trần đang xem trận chiến ở phía bên kia sàn đấu, lúc này anh ta cũng cảm thấy có chút lo lắng