Mục lục
Truyện Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1277:





Nhưng tiếng bước chân của Tân Vũ Phong, cho dù là đi trên mặt thảm rất dày của khách sạn nhưng lại vang lên rất rõ ràng.





Thịch, thịch, thịch.






VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Từng tiếng từng tiếng, dường như gõ vào trong lòng tất cả mọi người ở đây.





Vẻ mặt Tân Vũ Phong khong có cảm xúc gì, đứng trước mặt tên Đông Hoàng buộc tóc.





Anh vốn trời sinh đã cao lớn, đứng ở trước mặt tên Đông Hoàng dáng người thấp nhỏ, giống như người khổng lồ, đỉnh cái chỏm tóc của tên người Đông Hoàng buộc tóc gắng lắn mới thọt tới xương quai xanh của Tân Vũ Phong Tương quan về dáng người khiến cho tên Đông Hoàng vô thức có một cảm giác bị đè nén.





Tên Đông Hoàng buộc tóc vô thức nuốt một ngụm nước bọt.





Ánh mắt Tân Vũ Phong lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống trước mắt tên Đông Hoàng, nói ra: “Người của bọn tao có phải do mày đánh hay không? Vừa nãy có phải bọn mày đùa giỡn con gái Đại Hạ ở khách sạn đúng không?”





Tên Đông Hoàng buộc tóc thấy khí thế của Tân Vũ Phong, không tự chủ được mà hơi co vòi.





Ngay sau đó, anh ta lại nhớ mình đang ở trên địa bàn của người Đông Hoàng, sống lưng lập tức thẳng lên.





“Phải thì thế nào hả? Nói cho mày biết, hôm nay tao đánh không riêng gì nó, người ở cả cái phòng này, một đứa tao.





cũng không tha!”





“Cái chó má gì mà phái đoàn võ đạo Đại Hạ chứ? Ha ha, tao sẽ khiến cho chúng mày đến cả cơ hội lên trận cũng không cóI”





“Kể cả mày, dáng dấp cao thì thế nào? Hôm nay tao cũng sẽ phế luôn cả mày!”





Tân Vũ Phong rủ mắt xuống, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Quả nhiên, càng xấu hổ vì cái gì thì càng quan tâm đến cái đó.”





Tên Đông Hoàng buộc tóc thoáng sửng sốt, sau đó rất nhanh đã kịp nhận ra ý trong lời nói của Tân Vũ Phong, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng: “Mày!”






Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Tao cái gì mà tao.”





Tân Vũ Phong vươn tay, trực tiếp bát lấy tên Đông Hoàng, bẻ ngón tay anh ta vào ngực.





Rắc rắc.





Tiếng xương cốt bị bẻ gãy lien tục vang lên.





‘Vẻ mặt tên Đông Hoàng buộc tóc lập tức méo mó, “Đau đau đau đau!”





Trong chớp mắt tên Đông Hoàng buộc tóc ré lên thảm thiết, nhưng Tân Vũ Phong lại không hề nhân nhượng, nắm lấy ngón tay bị bẻ gãy của tên Đông Hoàng buộc tóc, kéo tên đó vào trong phòng.





Tần Vũ Phong kéo tên buộc tóc đến giữa phòng mới buông tay ra, cau mày nói một câu bẩn.





Tên buộc tóc lập tức giận tím mặt, đến cả đau đớn trên ngón tay cũng mặc kệ.





Thứ Đại Hạ này lại dám ghét bỏ nói anh ta bẩn!





Mặc dù anh ta có hơi hôi nách nhưng ngày nào cũng tắm rửa màt Lúc này tên Đông Hoàng quay đầu lại, vẻ mặt cũng bị bóp méo, quay về phía mấy người Đông Hoàng đứng ở cửa kêu lên “Này, đám chúng bay đang làm gì thế! Còn không mau đi đến, chẳng lẽ chúng bay lại muốn đám người Đại Hạ cưỡi trên đầu trên cổ chúng ta trên địa bàn Đông Hoàng hay sao?”





Tên buộc tóc hình như là thủ lĩnh của bọn chúng, anh ta vừa ra lệnh một tiếng, đám Đông Hoàng đứng ở cửa lập tức nhao nhao chạy tới phía sau anh ta, bày tư thế chuẩn bị tấn công.





Mấy người khác trong phái đoàn Võ đạo Đại Hạ nhìn thấy người Đông Hoàng chuẩn bị ra tay, cũng từng bước nhao nhao bày trận địa sẵn sàng tiếp đón quân địch Chỉ có Tân Vũ Phong đối mặt với cảnh tượng trước mắt, không hề hoảng loạn, thậm chí khóe môi còn cong lên một đường có thể nói là âm hiểm.





“Nhạc Linh Linh, đóng cửa, đánh chó!”





“Hả?” Nhạc Linh Linh ngây người trong giây lát.





Đóng cửa đánh chớ?





Sau đó, Nhạc Linh Linh cũng phản ứng rất nhanh.





Cô ta vốn đứng gần cửa, Tân Vũ Phong ra lệnh một tiếng, Nhạc Linh Linh nhanh như thỏ, lập tức lao đến cửa, đóng sâm cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK