**********
“Chậc chậc chậc, trên người lại còn chuẩn bị những loại độc như thế này, đúng là nham hiểm mà.” “Có thể dạy ra một đứa con trai như vậy cũng khó trách là người này cảm thấy chướng mắt với bố của công tử Linh Hoa...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mọi người đều bàn tán nghị luận, nhưng mà công tử Linh Hoa cũng không rảnh mà quan tâm. “Đến từ không khí, loại độc sương mù này trả lại cho anh!”
Tần Vũ Phong nhàn nhàn cười một tiếng, sau đó vừa nói xong thì sử dụng nội kình ở xung quanh giống như cuồng phong mãnh liệt
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trọng tài đứng ở gần sàn đấu nhất cũng lập tức bị làn gió này thổi trúng đến nỗi mắt mở không ra.
Nhưng sương độc đã bị gió mạnh bạo nhấn chìm cuốn lấy, không biết người điều khiển làn gió này đã thành thạo đến mức nào, mà không còn dấu vết của sương độc, tất cả đều đang thổi về hướng của công tử Linh Hoa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khói độc từ trên người của Tần Vũ Phong hoàn toàn tản đi, trên khóe miệng của anh mang theo một chút vui vẻ, không có một sợi tóc nào bị tổn thương cả.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bình thường mà nói chỉ một ám kình đỉnh phong khi bị loại phấn độc này quét quá thì là sao có thể không bị thương một chút nào như vậy được?
Nhưng mà bọn họ không biết là Tần Vũ Phong từng là cường giả sừng sững ở đỉnh phong, luyện được một thân thể bách độc bất xâm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cho dù là bị rút đi một nửa cốt tủy rời xuống ám kình đỉnh phong nhưng mà Tiêu Hồn Thực Cốt Tán này vẫn như cũ không thể làm gì được anh!
Nhưng mà mọi người ở xung quanh thì lại khác, vẫn cảm thấy Tần Vũ Phong quái dị, cả đám khói độc kia đã hoàn toàn bao phủ lấy công tử Linh Hoa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà ánh mắt của công tử Linh Hoa thì tràn đầu khiếp sợ nhìn Tần Vũ Phong, căn bản là anh ta không có chuẩn bị đề phòng.
Đợi đến lúc công tử Linh Hoa kịp phản ứng lại thì khỏi độc đã bao phủ nữa người của anh ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lập tức công tử Linh Hoa liền kêu lên những tiếng kêu thảm thiết: "A A A!"
Ngay khi Tiêu Hồn Thực Cốt Tán tiếp xúc với thân thể của công tử Linh Hoa, anh ta liền kêu lên đau đớn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên người của anh ta là bộ trang phục hoa lệ đẹp đẽ cũng lập tức bị ăn mòn tám phần, chỗ da thịt bị lộ ra bên ngoài kia cũng lập tức thối rữa khi tiếp xúc với khói độc.
Các chỗ bị ăn mòn có mủ nhanh chóng phát triển to bằng ngón tay sau đó đều đồng loạt nứt ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc đỏ lúc trắng lẫn lộn, trộn cùng với nước màu vàng sền sệt của mủ đang chảy ra.
Sau đó chính là máu tươi đầm đìa chảy không ngừng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Công tử Linh Hoa đã kêu lên thảm thiết trông vô cùng đáng sợ, chỉ có thể nhanh chóng lấy ra thuốc giải độc sau đó nhét vào miệng của mình!
Sau khi uống thuốc giải vào thì những vết thương chảy mủ ở trên người của công tử Linh Hoa cũng dừng lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc dù là độc tố đã ngừng lại.
Nhưng mà vốn lúc trước là cơ thể ngọc thụ lâm phong, là một người phong độ nhẹ nhàng đẹp đã hiện giờ bị độc tố ăn mòn mà trở thành quái dị.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên đầu lẫn trên mặt đều rậm rạp chẳng chịt là mủ, tóc cũng tróc ra không ít. Cập nhật nhanh nhất trên *Truyện88.vip
Trên người do quần áo cũng đã bị ăn mòn cho nên mỗi một chỗ da thịt bị lộ ra cũng đáng sợ không chịu nổi. Mặc dù là phần độc không còn tiếp tục ăn mòn nữa nhưng mà vẫn còn nước mủ dính ở phía trên người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi nhìn thấy bộ dáng của anh ta lúc này thực sự khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn. “Đây gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo! Sử dụng chiêu nham hiểm là dùng độc như vậy nhưng mà vẫn không thành công!”
Người đàn ông lúc trước lôi kéo Tần Vũ Phong vào vòng trong cũng có chung một mối thù “Đúng vậy...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không ít người đều có thái độ giống nhau đều nhao nhao nói công tử Linh Hoa sử dụng phần độc, lần này thực sự là quá nham hiểm.
Tần Vũ Phong đứng ở trên đài cũng không nói thêm bất cứ cái gì, chẳng qua chỉ là lạnh lùng nhìn về phía của công tử Linh Hoa. “Tôi cho anh hai lựa chọn, một là tự mình đi xuống đài hai là tôi sẽ đích thân tiễn anh xuống!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Công tử Linh Hoa vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy phẫn hận, trong lúc nhất thời trên gương mặt nát vô cùng đau nhức hết trắng lại đỏ. “Đáng hận! Cậu nhớ kỹ chuyện này cho tôi! Từ hôm nay trở đi tôi Linh Hoa không đội trời chung với cậu!”
Công tử Linh Hoa chỉ tay vào mặt của Tần Vũ Phong hét lên, khí thế mười phần, giống như là một giây sau sẽ xông lên đánh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng mà trên thực tế thì sau khi công tử Linh Hoa nói xong câu thoại này thì cũng chỉ chật vật kẹp lấy cái đuôi của mình mà đi xuống đài.