Ánh vàng lóe sáng, giống như một con Du Long uốn lượn, cứ theo bước chân Tân Vũ Phong đi về phía trước hoặc lui về phía sau Mặc dù đao pháp vừa rồi của Tả Thanh Phùng đã mạnh đến cực điểm, nhưng vẫn không thể chạm vào được dù chỉ là nửa góc áo của Tân Vũ Phong.
“Thụ Đao Thức…”
“Trảo Đao Thức…”
Tả Thanh Phùng tung hết đao này đến đao khác.
Nhưng cho dù có là nhát đao nào cũng không thể chạm được vào Tần Vũ Phong dù chỉ một chút.
Năm lần bảy lượt như vậy, Tả Thanh Phùng cũng đã thi triển xong.
Nhưng Tân Vũ Phong chưa từng đánh trả mà chỉ dùng những thứ cơ bản nhất trong Bát Quái Du Long Bộ để tránh né.
Nhưng cũng đã đủ để cho Tả Thanh Phùng tức giận.
Thậm chí, Tả Thanh Phùng còn nghỉ ngờ động tác của mình bây giờ trông vô cùng buồn cười.
Cứ không ngừng tức giận với không khí.
Rõ ràng đôi mắt của anh ta đang nhìn chằm chắm vào thân hình Tần Vũ Phong.
Nhưng một đao bổ xuống, không chạm được vào Tần Vũ Phong thì thôi, ngay cả luồng khí từ thanh đao cũng không thể đụng vào Tân Vũ Phong dù chỉ là một chút.
Vậy thì làm sao mà Tả Thanh Phùng không nổi giận được chứ?
Bây giờ anh ta giống như một con lừa bị đùa giỡn, cứ vậy mà đuổi theo cây củ cải biết chạy.
Mà Tân Vũ Phong giống như cây củ cải đó.
Một lúc sau, anh ta cũng đã đến được vị trí rất gần anh, thậm chí hình như còn không xa bảng chiều dài của thanh Hổ Khiếu Kim Đao trong tay. Chỉ cần tùy ý vung tay lên một cái là có thể làm Tân Vũ Phong bị thương.
Nhưng trong nháy mắt, Tân Vũ Phong lập tức phóng ra xa mười trượng, thanh Hổ Khiếu Kim Đao trong tay cũng vì thế mà ngoài tâm với.
Tả Thanh Phùng đã tức đến sắp phát điên.
“Đồ nhát gan, cậu chạy làm cái gì?”
Tuy nhiên cho đến tận bây giờ, Tả Thanh Phùng cũng chưa thực sự chiến đấu cùng Tân Vũ Phong.
Nhưng lúc thi triển Bá Đao, động tác của Tả Thanh Phùng có biên độ quá lớn khiến cho thanh đao dài trong tay anh ta không ngừng tạo ra từng đợt gió mỗi khi được vung lên. Cũng bởi vậy mà búi tóc Tả Thanh Phùng có chút tán loạn, quần áo cũng không chỉnh tề, nhìn thoáng qua thì thấy vô cùng chật vật.
Ngược lại, Tân Vũ Phong cứ tránh né sự tấn công của Tả Thanh Phùng với dáng vẻ không chút hoang mang, thậm chí còn nhàn nhã giống như là bộ dạng nhàn nhã khi đi dạo vậy.
Đối mặt với việc thanh Hổ Khiếu Kim Đao đột nhiên bổ tới, nó giống như một chiếc lá rụng chản ngang trước mắt rồi lại phải thất vọng quay về.
Tân Vũ Phong xoay người, đúng lúc tránh né tánh được chiếc “lá rụng” đang thất vọng đó.
Sự so sánh này càng làm Tả Thanh Phùng trông có vẻ chật vật đến cùng cực.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều thấy u ám “Sao tôi lại cảm thấy tên nhóc Tân Vũ Phong này không phải là vì sợ, mà là đang…”
“Mà là đang muốn đùa giỡn Tả Thanh Phùng”
“Các người cũng phát hiện ra à?”
“Đúng vậy, Tả Thanh Phùng đã dùng tuyệt chiêu, thậm chí vận dụng cả Hổ Khiếu Kim Đao, nhưng thẳng nhóc kia vẫn có dáng vẻ thành thạo điêu luyện như cũ “Chẳng lẽ Tân Vũ Phong thật sự còn lợi hại hơn Tả Thanh Phùng sao?”
“Cũng không chắc, nói không chừng chỉ là do may mắn thì sao?”
“Đúng vậy, nói không chừng chỉ là do Tân Vũ Phong vô cùng am hiểu thân pháp, giỏi việc tránh né mà thị “Giống như Tả Thanh Phùng vậy, anh ta chỉ là một kẻ hèn nhát không dám nghênh chiến mà thôi, các người lo lắng thay Tả Thanh Phùng để làm cái gì chứ?”
“Đúng vậy, đợi một lát nữa, khi Tả Thanh Phùng thật sự đấu, tên nhóc kia sẽ nếm mùi ngay”
Mọi người bàn tán một cách sôi nổi.
Nhưng lúc này, cuối cùng Tả Thanh Phùng cũng không thể chịu nổi nữa mà đặt đao trước ngực.
“Diệt Đao Thức… Hùng Bá Thiên Hạ!”
Vây là chiêu tuyệt kỹ của Bá Đao này!
Hùng bá thiên hạt Hủy thiên diệt địa!
Thủ đoạn này cực kì đáng sợ.