Anh còn nhớ rõ, một ngày nào đó Lâm Kiều Như phát hiện anh có thể tu luyện, cô vui mừng biết bao nhiêu, mắt sáng long lanh, nói phải luyện tập và sánh ngang với anh. Nhưng hôm nay…
Sớm biết như vậy, không bằng trước đây không cho Kiều Như tu luyện.
Như vậy, Kiều Như căn bản không có cách nào tới La Phù Sơn, cũng không có cách nào đỡ cho anh một kiếm
Suy nghĩ của Tần Vũ Phong cuồn cuộn, không biết đã qua bao lâu.
Tần Vũ Phong cúi đầu, nhìn Lâm Kiều Như đang nhắm chặt hai mắt.
Mặt cô ấy không có chút máu, nhưng mỗi vẫn đầy đặn như trước, nào có dáng vẻ khô gầy của người chết? Tần Vũ Phong chậm rãi cúi người, hôn lên đôi môi lạnh như băng của Lâm Kiều Như.
Nếu như trên thế giới này có kỳ tích.
Kiều Như, chẳng phải em thích nhất là chuyện xưa trong truyện cổ tích sao?
Hoàng tử có thể hôn để công chúa tỉnh lại.
Nếu như nụ hôn của anh có thể khiến em tỉnh lại, anh đồng ý dùng tất cả mọi thứ để đổi.
Lúc này, để tử La Phù Sơn đang đứng một bên, nhìn hành động của Tần Vũ Phong, không khỏi hoảng hốt.
“Anh ta điên rồi sao!”
“Anh ta dám làm nhục thi thể!”
“Mẹ kiếp, Tần Vũ Phong này điên rồi sao!”
Nhưng thời khắc này Tần Vũ Phong không chút để ý tới nghị luận của đám người đằng sau.
Nụ hôn của anh mềm nhẹ, cảm xúc lại xa lạ.
Tần Vũ Phong vẫn dành cho Lâm Kiều Như sự trân trọng lớn nhất.
Phát hồ tình, chỉ hồ lễ.
Ngay cả khi Tần Vũ Phong rất cần sự an ủi từ Lâm Kiều Như, nhưng anh cũng chỉ cẩn thận ôm cô ấy mà thôi.
Giữa hai người, ngay cả hôn môi cũng rất ít.
Lần hôn môi trước dường như mới qua một ngày, kết quả lần hôn môi này lại là trời đất cách biệt.
Đôi môi lạnh lẽo, cứng ngắc, đều tuyến cáo việc Lâm
Kiều Như đã chết là sự thật. Tần Vũ Phong quỳ gối bên người Lâm Kiều Như, ôm thật chặt thi thể không chút sức sống của Lâm Kiều Như.
Cơ thể mềm mại bên trong áo dường như không bao giờ có độ ẩm nữa, toàn bộ sự sống đã tiêu tan.
“Không được.”
“Kiều Như, em đừng ngủ, em tỉnh lại đi, nhìn anh một chút có được hay không?”
“Em mau đứng lên, anh còn chưa kịp cưới em…”
“Chúng ta còn chưa kịp…”
Chúng ta còn chưa kịp.
Vốn dĩ chúng ta có rất nhiều thời gian, em làm vợ của anh, chúng ta sẽ quang minh chính đại hôn nhau vào mỗi buổi sáng, ôm nhau ngủ vào mỗi buổi tối.
Vốn dĩ chúng ta còn rất nhiều rất nhiều thời gian, anh sẽ không làm cái gì mà chiến thần Thiên Vũ nữa, anh sẽ không phải gánh trách nhiệm nặng nề trên lưng, chúng ta làm một đôi vợ chồng bình thường nhất, một đôi vợ chồng tầm thường nhất. Chúng ta cùng nhau chăm sóc mẹ của chúng ta, hai người bọn họ nhất định sẽ sống tốt với nhau.
Anh còn chưa đón Triệu Như Lan trở về, chẳng phải em rất nhớ bà ấy sao?
Em mở mắt ra đi, bây giờ anh dẫn em đi tìm bà ấy.
Đến lúc đó chúng ta sinh một trai một gái, con gái giống em, con trai giống anh.
Con trai sẽ bảo vệ con gái của chúng ta. … Vốn dĩ chúng ta còn rất nhiều thời gian. Sao có thể kết thúc ở chỗ này được chứ?
Chỉ cần Lâm Kiều Như tỉnh lại, Tần Vũ Phong nguyện ý dùng tất cả mọi thứ để đánh đổi
Cho dù là trao đổi cả tính mạng của mình.
Nhưng Tần Vũ Phong cũng biết rõ, điều này là không thể nào. rồi. anh.
Cuối cùng anh cũng xác nhận, Lâm Kiều Như đã chết Rõ ràng giờ phút này Lâm Kiều Như ở ngay trước mắt