Công Tôn Vũ cười thở dài, nghĩ rồi thấy cũng đúng, Tần Vũ Phong con người này mục tiêu rất rõ ràng, những chuyện ngoài mục tiêu có thể không làm thì tuyệt đối không làm.
Như việc nhắc đến trận đấu với Kiếm Trần lúc nãy cũng chỉ là thuận tay mà thôi.
Người như vậy, anh hy vọng anh ta đi tìm người vị trí thứ hai của bảng, sau đó trở thành người đứng đầu chỉ sợ không thể nào.
Trừ khi, vị trí thứ hai của bảng Thiên Kiêu chủ động tự tìm đến cửa.
Công Tôn Vũ nghĩ như vậy, quạt trên tay liền đưa lên môi, lại lộ ra nụ cười như không cười.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ, thời gian vị trí thứ hai của bảng Thiên Kiêu tìm đến cửa cũng không lâu nữa.
Dù gì vị thứ hai của bảng Thiên Kiêu đúng lúc đang ở trong La Phù Sơn!
Đồng thời lúc này, Lâm Kiều Như cũng trong đám đông lờ mờ nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến bảng Thiên Kiêu.
Còn có âm thanh thảo luận liên quan đến việc Tần Vũ Phong có thể trở thành người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu hay không.
Mặc dù lúc đầu Lâm Kiều Như rất mông lung, cũng không dám hỏi quá nhiều, sợ lộ chuyện mình lẻn vào núi.
Nhưng rất nhanh dựa vào năng lực của Lâm Kiều Như, cùng với sự hiểu biết đối với ba bảng lớn Long Hổ trên thế giới, rất nhanh cô liền hiểu bảng Thiên Kiêu trong Ẩn Môn Môn Phái là như thế nào.
Nghe nói tỉ lệ Tần Vũ Phong trở thanh người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu rất lớn, trên mặt Lâm Kiều Như không khỏi hiện lên nụ cười.
Quá tốt rồi!
Cô liền biết, Tần Vũ Phong tuyệt đối không phải là vật tầm thường trong ao.
Cho dù là đại hội võ đạo trên thế giới, hay là đỉnh núi Phù Hoa, hay là bây giờ tới Đại Hạ thực lực tổng hợp mạnh nhất, cũng thần bí nhất trong Ẩn Môn Môn Phái…
Tần Vũ Phong đều nhất định là người nổi bật nhất
Nghĩ đến đây, Lâm Kiều Như dường như có chút vinh quang, không khỏi ưỡn ngực tự hào.
Còn tốt, đại hội bỉ võ lần này, tán tu đến xem nhiều hơn nữa thân phận của Tần Vũ Phong sớm bị tưởng là tán tu. Vì vậy, nhiều người xa lạ như Lâm Kiều Như mang theo vẻ mặt tự hào cũng không ít.
Lâm Kiều Như không hề bị mọi người chú ý.
Thật ra thời gian của trận đấu không dài.
Rất nhanh liền có người kết thúc trận đấu.
Chính là đại sư tỷ của Mộng Trạch Môn, Lộc Thu
Nương. Lộc Thu Nương không chỉ vô cùng xinh đẹp, thực lực cũng rất mạnh.
Mặc dù Mộng Trạch Môn chủ yếu tu luyện công pháp phòng ngự, bình thường chiến đấu cũng giúp đỡ đồng đội là chính…
Nhưng trong đội nếu không có một người có sức chiến đấu mạnh mẽ, thì cho dù mạnh thế nào cũng không có tác dụng gì.
Nên Mộng Trạch Môn đồng thời cũng có không ít người tu luyện công pháp tấn công.
Mà Lộc Thu Nương thân là đại sư tỷ của Mộng Trạch Môn, chính là một trong những người giỏi nhất.
Lộc Thu Nương hào phóng đi tới trước mặt Tần Vũ Phong, mời Tần Vũ Phong đấu trận tiếp theo.
Tần Vũ Phong đồng ý lời mời của Lộc Thu Nương, sau đó cùng Lộc Thu Nương bước lên đài.
Quách Thành bên cạnh nhìn bóng dáng xinh đẹp của Lộc Thu Nương mê mẩn, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Lộc Thu Nương rời đi.
Cồng Tôn Vũ thấy vậy không khỏi cười ra tiếng nói: “Anh Quách cũng đừng có tâm tư gì, trong ba núi năm môn bảy mươi hai tông, ai không biết đại sư tỷ của Mộng Trạch Môn và đại sư huynh của Vạn Kiếm Môn Kiếm Trần lưỡng tình tương duyệt chứ?”
Quách Thành nghe xong liền đỏ mặt, miệng có chút lắp bắp nói: “Anh, người này, trong miệng toàn là bậy bạ “Tôi chẳng qua chỉ nhìn thêm một cái Lộc Thu Nương, ai cũng đều yêu thích cái đẹp, chẳng lẽ anh không muốn nhìn thêm một cái sao?”
“Ồ, theo ý nghĩa nào đó thì Lộc Thu Nương cũng xem như phụ nữ đã có chồng, anh với trộm cướp có khác gì sao?”
Quách Thành nghe Công Tôn Vũ nói xong, mặt càng đỏ hơn: “Sao lại nói khó nghe như vậy! Tôi chỉ nhìn thêm một cái!” Công Tôn Vũ không làm được gì Tần Vũ Phong, cuối cùng cũng có chút sảng khoái từ Quách Thành.
Tất nhiên đều là nói đùa.
Mắt thấy trong mắt Quách Thành thực sự có chút tức giận, Công Tôn Vũ cũng không nói đùa nữa, liền nói xin lỗi với Quách Thành.