Dù sao thì với tư cách là linh hồn làm nên đại trận bảo vệ núi, e rằng ngoại trừ vị lão tổ ban đầu thì không một ai có thể hiểu rõ về trận pháp này hơn Thượng Quan Uyển Nhi.
Hơn nữa, có một việc mà năm đó vị lão tổ La Phù Sơn kia cũng không biết, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại biết.
Đó chính là Thượng Quan Uyển Nhi biết cách làm như thế nào để tạm dừng trận pháp, thậm chí là phá hủy trận pháp này.
Mặc dù cái giá phải trả là vô cùng đắt, không ngoa khi nói rằng Thượng Quan Uyển Nhi phải trả giá bằng cả mạng sống.
Nhưng bây giờ Thượng Quan Uyển Nhi đã không kịp để suy xét nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến việc lập tức dừng hẳn cái trận pháp này, chấm dứt việc làm tổn thương Tần Vũ Phong. Dù sao thì Tần Vũ Phong cũng chính là con trai ruột của bà ấy.
Trên thế giới này có người mẹ nào lại có thể trơ mắt nhìn con trai của mình bị chính mình làm tổn thương chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi tuyết đối không làm được, cũng hoàn toàn muốn ngăn cản tất cả những điều này lại.
Bà ấy tất nhiên cũng không thể trơ mắt mà cảm nhận tất cả những điều này, bà ấy cần phải làm điều gì đó để ngăn cản chuyện này xảy ra.
Giờ phút này, Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu liều mạng chống lại những ràng buộc của trận pháp.
Chỉ cần có thể vượt qua những ràng buộc này, thì tiếp theo Thượng Quan Uyển Nhi có thể tổ chức lại đại trận bảo vệ núi đang tiếp tục triển khai việc tấn công Tần Vũ Phong.
Thượng Quan Uyển Nhi hít sâu một hơi, liều mạng chống lại những ràng buộc của trận pháp. Nhưng trên thực tế, bà ấy muốn chống lại trận pháp thì quả thật không khác gì tự sát.
Dù sao thì trong nhiều năm như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn luôn là linh hồn của trận pháp, toàn bộ con người bà ấy gần như đã hòa thành một thể với trận pháp này.
Muốn bóc tách trận pháp này, quả thực là đâm một cái cây vào tận xương tủy và tách nó ra khỏi cơ thể của mình.
Đó không chỉ là nỗi đau về thể xác, mà chắc chắn đó còn là điều mà người bình thường không thể chịu đựng được.
Càng đau đớn hơn đó là nỗi đau đến từ tinh thần.
Giống như hàng ngàn con dao nhỏ đang điên cuồng quật mạnh vào đại não của Thượng Quan Uyển Nhi.
Sự đau đớn này đâm vào biển ý thức.
Bởi vì đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi trở nên tái mét, giờ phút này lại càng không hề có thần sắc của con người. Hơn nữa không chỉ như vậy, môi của Thượng Quan Uyển Nhi đã bị cắn đến mức chảy ra máu tươi.
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn cắn răng kiên trì. Bởi vì những đau đớn này đều không thể so sánh với sự đau lòng của Thượng Quan Uyển Nhi.
Có một câu nói, vết thương trên người con là nỗi đau trong lòng mẹ.
Bây giờ, người mà đại trận bảo vệ núi làm bị thương chính là Tần Vũ Phong, nhưng thứ đau đớn hơn đó chính là lòng của Thượng Quan Uyển Nhi.
Nghĩ đến việc bây giờ Tần Vũ Phong ở bên ngoài bị đại trận bảo vệ núi áp chế, Thượng Quan Uyển Nhi gần như không thể thở nổi vì đau lòng.
Loại đau lòng này thôi thúc Thượng Quan Uyển Nhi cần phải làm chuyện xấu kia!
Cần phải phá tan chướng ngại này, cần phải ngăn cản được sự tổn thương mà đại trận bảo vệ núi gây ra cho Tần Vũ Phong!
Thượng Quan Uyển Nhi hít một hơi thật sâu, dốc hết toàn bộ sức lực để chống lại sự ràng buộc của trận pháp.
Rất nhanh, một cơn đau dữ dội truyền đến, gần như là muốn bổ đại não của bà ấy ra. Ngay sau đó, ánh sáng màu xanh nhạt đại diện cho sức mạnh của trận pháp ở xung quanh Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu dần dần tán loạn.