Bởi vậy, phản phệ mà chưởng môn phải chịu đựng cũng không hề nhẹ.
Một ngụm máu tươi phun ra, sau đó, trong lúc nhất thời, cả cơ thể của chưởng môn thậm chí còn không kịp phản ứng mà té ngã ở trên mặt đất.
Mà giờ phút này, Tần Vũ Phong giống như đã thoát khỏi tổn thương mà đại trận bảo vệ núi gây ra, tất cả mọi thứ đã khôi phục lại bình thường, thậm chí còn nằm chặt Hiên Viên Kiểm trong tay, từng bước từng bước đi về phía chưởng môn.
“Mẹ của tôi đang ở đâu?”
Khi Tần Vũ Phong nói những lời này, sắc mặt của anh thậm chí có thể gọi là dữ tợn.
Hai mắt Tần Vũ Phong đỏ bừng lên, trên khuôn mặt thậm chí vẫn còn vết máu tươi vẫn chưa lau khô, cả người giống như được vớt ra từ vũng máu vậy.
Giống như địa ngục Tu La.
Trong lòng chưởng môn thất kinh theo bản năng.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, chưởng môn bị khí thế của một chàng trai mới ngoài hai mươi tuổi dọa sợ. Không sai, bây giờ chưởng môn đã bị dọa sợ rồi.
Giờ phút này, khí thế trên người Tần Vũ Phong thật sự làm cho người ta quá sức sợ hãi, giống như sát thần Tu La từ địa ngục bước ra. Dường như trong một giây tiếp theo, tất cả mọi thứ trước mắt anh đều sẽ bị tàn sát.
Trong một khoảng thời gian ngắn, chưởng môn thể nhưng lại quên đi ngôn ngữ của mình.
Tần Vũ Phong lặp lại một lần nữa: “Tôi hỏi ông, mẹ của tội Thượng Quan Uyển Nhi, bà ấy, ở, đâu!”
Mỗi một từ phía sau gần như là nghiến răng nghiêng lợi gần từng chữ một
Nhưng rất mau, từ chân núi truyền đến một luồng hơi thở như có như không.
Luồng hơi thở đó vô cùng yếu ớt, dường như chỉ trong một giây tiếp theo, chủ nhân của hơi thở sẽ tan biến giữa trời và đất. Tần Vũ Phong bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mảnh đất ở trước mặt mình.
Không có thời gian để do dự, không có thời gian để chờ đợi câu trả lời của chưởng môn.
Giờ phút này, Tần phong cần phải lập tức tìm ra Thượng Quan Uyển Nhi
Bởi vì anh đã cảm nhận được, luồng hơi thở kia đến từ Thượng Quan Uyển Nhi, tuy rằng suy yếu nhưng ít ra vẫn còn sức sống.
Nhưng nếu anh vẫn còn tiếp tục chậm chạp ở đây thì chỉ sợ rằng một chút sức sống của Thượng Quan Uyển Nhi cũng sẽ mất đi.
Tần Vũ Phong không muốn chuyện như vậy sẽ xảy ra. Thật vất vả mới tìm được mẹ ruột của mình, tàn sát La Phù Sơn, cuối cùng lại phải thất bại trong gang tất.
Tần Vũ Phong tuyết đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Anh hít một hơi thật sâu, nhằm ngay vùng đất truyền đến hơi thở của Thượng Quan Uyển Nhi.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong vung Hiên Viên Kiểm trong tay, bỗng nhiên chém về phía mặt đất.
Bây giờ, Tần Vũ Phong đã không còn cố chấp truy hỏi tung tích của mẹ. Thậm chí, Tần Vũ Phong còn nghi ngờ nếu mình tới trễ một bước thì mẹ của mình thật sự có thể vĩnh viễn nhằm mắt xuôi tay.
Anh không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Một kiếm chém xuống.
Cảnh tượng khiến cho mọi người trợn mắt há mồm, vừa mới xảy ra. Toàn bộ La Phù Sơn trực tiếp bị Tần Vũ Phong tách ra làm hai
Trong một khoảng thời gian ngắn, những người trước đó vốn dĩ đã được đệ tử La Phù Sơn sơ tán, nhưng bởi vì trên đỉnh núi có chuyển động bất thường, nên những người vẫn luôn ở gần đó cũng nhịn không được mà liên tục kinh ngạc và cảm thán.
“Trời ạ, La Phù Sơn đã bị bổ ra…
“Chết tiệt, tôi không nhìn lầm đó chứ?”
“Làm sao La Phù Sơn có thể bị bổ ra! Không phải là một trận động đất đấy chứ!”
“Con mẹ nó cậu có bị ngốc hay không, nếu là động đất thì tại sao chúng ta lại không có cảm giác gì?”
“Là Tần Vũ Phong làm sao?”
“Không thể nào!”
“Ngoại trừ Tần Vũ Phong thì còn có thể là ai, chẳng lẽ có thể là chưởng môn bổ núi sao?”