Cho nên, Thượng Quan Uyển Nhi cứ như vậy ở lại La Phù Sơn, trở thành mắt trận của La Phù Sơn, cũng trở thành linh hồn trận pháp của La Phù Sơn.
So với mắt trận mà nói, linh hồn trận pháp quan trọng hơn rất nhiều. Nếu không có mắt trận, trận pháp có thể miễn cưỡng duy trì một đoạn thời gian chờ đợi mắt trận mới thay thế, nhưng nếu không có linh hồn trận pháp thì cả trận pháp sẽ trở nên tán loạn.
Cho nên sau khi Thượng Quan Uyển Nhi được cứu sống cứ tự nhiên mà trở thành linh hồn trận pháp của La Phù Sơn.
Ngay lúc đó Thượng Quan Uyển Nhi tuy rằng đã sinh Tần Vũ Phong ra, nhưng tuổi cũng không lớn, thậm chí còn chưa tới ba mươi, vốn có thời gian thanh xuân tươi trẻ và tương lai sáng lạn đang chờ đợi Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng lúc đó Khương Thạch Phương không ngừng bức bách, Tần Thiên Vương không quan tâm đến, Khương phiệt mang một bụng dạ nham hiểm, La Phù Sơn cấp bách
Hết thảy những thứ này đều buộc Thượng Quan Uyển Nhi từng bước một chìm sâu vào giữa núi rừng La Phù Sơn, đến cuối cùng trở thành một linh hồn trận pháp không thấy ánh mặt trời.
Trong chuyện này, ai làm sai, ai vô tội?
Tần Vũ Phong đã không nói nên lời.
La Phù Sơn vô tội ư?
Một người phụ nữ đang có tương lai sáng lạn cứ như vậy bị nhốt vào một nơi chỉ có một tấc vuông, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
La Phù Sơn làm sai ư?
Nếu không phải có La Phù Sơn, Thượng Quan Uyển Nhi chỉ sợ ngay cả cơ hội còn sống làm linh hồn trận pháp cũng không có.
Tần Vũ Phong thở nhẹ ra một hơi, thế nhưng trong lúc nhất thời không biết so đo như thế nào.
Ngay sau đó, chưởng môn lần thứ hai mở miệng.
“Thượng Quan Uyển Nhi ở trong La Phù Sơn chúng tôi, bản thân giữ chức vị quan trọng như thế, một khi rời khỏi trận pháp thì đại trận nghìn năm của La Phù Sơn sẽ lập tức trở nên tán loạn!”
Tần Vũ Phong không giận mà cười, nói: “Ý của ngài là Thượng Quan Uyển Nhi, mẹ của tôi, tôi sẽ không thể mang bà ấy đi được?”
Thần sắc chưởng môn như hiện lên một tia áy náy, ngay sau đó áp chế đi xuống: “Dù sao La Phù Sơn chúng tôi đã truyền thừa nghìn năm, đại trận cũng đã tồn tại hơn nghìn năm, đương nhiên không thể hủy trong tay thế hệ của chúng tôi!”
Trong mắt Tần Vũ Phong tràn đầy vẻ không quan tâm tới, lời nói lại khiến cho người ta kinh hãi.
“Nếu tôi vẫn muốn mang mẹ của tôi đi thì sao?”
“Thằng nhãi ranh, cậu dám!” Đúng lúc này, Thiên Đông trưởng lão gầm lên một tiếng, đứng ở phía trước mọi người.
“Nếu không phải lão tổ La Phù Sơn chúng tôi năm đó cứu mẹ cậu, chỉ sợ hiện tại cô ta đã hóa thành một tòa xương trắng!”
“Thằng nhãi ranh cậu vậy mà không biết cảm ơn, không biết như thế nào là đủ! Cậu còn vọng tưởng hủy đi đại trận nghìn năm của La Phù Sơn chúng tôi! Tôi nói cho cậu biết, nằm mơ!”
Huyền Nhã trưởng lão đứng ở một bên cũng không có sắc mặt tốt cho lắm, nhưng vẫn nói lời ôn hòa như lúc trước: “Tần Vũ Phong… Mẹ của cậu dù sao cũng là vì cả La Phù Sơn, đây là hành động đại nhân đại nghĩa…
“Đại nhân đại nghĩa?!”
Tần Vũ Phong đột nhiên mở miệng, đánh gãy lời nói của Huyền Nhã trưởng lão.
Anh ngẩng đầu một chút, gương mặt vốn giấu ở trong bóng tối bây giờ có thể thấy rõ hoàn toàn, cơ hồ có một chút dữ tợn, tràn ngập hận ý và phẫn nộ.
“Ông nói cho tôi biết, cái gì gọi là đại nhân đại nghĩa?”
“La Phù Sơn các người xảy ra chuyện lại bắt một người phụ nữ vô tội bị đặt ở dưới chân núi các người cả ngày không thấy ánh mặt trời suốt mười năm, hai mươi năm. Các người có thể chân chính coi bà ấy là một người đang sống hay không?”
Thần sắc của Huyền Nhã trưởng lão có chút ngượng ngùng: “Cũng không thể nói như vậy. Năm đó vì Thượng Quan Uyển Nhi, La Phù Sơn chúng tôi cũng gần như dùng toàn bộ sức lực của mình…