**********
Chương 1792
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đêm đó.
Tần Lệ Phong đã chìm vào giấc ngủ, nhưng trực giác của võ giả khiến Tần Lệ Phong cực kỳ mẫn cảm với từng hơi thở xa lạ. Dù sao thì hôm qua đi một chặng đường dài như vậy với đoàn xe của Đường Gia Bảo, với hơi thở của mọi người trong đoàn, tuy Tần Lệ Phong không thể nói là quen thuộc, nhưng cũng có chút ấn tượng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng lúc này, từ đằng xa đột nhiên truyền đến hơi thở của bảy tám tên cao thủ tà môn xa lạ, đang đột kích về phía này.
Tần Lệ Phong đột nhiên mở mắt ra, lập tức từ trên giường ngồi dậy
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu Tần Lệ Phong đã hứa với Đường Sương sẽ hộ tiêu cho nhà họ Đường, vậy thì việc bảo vệ đoàn xe của Đường Gia Bảo, chính là trách nghiệm không thể chối từ của Tần Vũ Phong.
Tần Lệ Phong tuyệt đối không phải loại người miệng thì đồng ý, nhưng quay đầu lại nuốt lời.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Lệ Phong yên lặng ngồi ở trên giường, chờ cho mấy hơi thở đó lại gần.
Trước đây, lúc Tần Lệ Phong gặp đoàn xe của Đường Gia Bảo trên đường, quả thực có một con đường phải đi qua. Nhưng con đường đó dù sao cũng chỉ là một ngã ba, qua ngã ba đó, phía sau sẽ có nhiều con đường nhỏ khác nhau có thể đi đến cốc Huyền Sát, cũng chính là nơi ở của
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cửu U Ma Tôn.
Mặc dù có cao thủ như "Tu La" giúp đỡ, nhưng Đường Sương vẫn chọn đi vòng vèo một chút, chọn một con đường tương đối vắng vẻ để tránh đụng phải người khác.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dù sao thì bất kể thế nào, đoàn xe của Đường Gia Bảo vẫn phải chuyển Huyết Liên Tâm ngàn năm đến nơi. Đây là thứ mà Cửu U Ma Tôn trước mặt toàn thể Ma Môn không chút kiêng dè, điểm họ xưng tên muốn có nó.
Huyết Liên Tâm ngàn năm là bảo chủ của Đường Gia Bảo từ bao đời nay. Trước khi chết thì cam tâm tình nguyện dùng chính máu tim mình hiến tế, lúc còn sống cũng dùng máu tươi mà nuôi dưỡng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc dù Ma Tôn chính miệng yêu cầu, nhưng thế giới này có bao nhiêu người, có thể không động tâm vì nó?
Sau khi trải qua một bài học, Đường Sương lựa chọn cố gắng tránh xa tai mắt mọi người. Người khác nhìn thấy sẽ nổi lòng tham, bọn họ cũng sẽ giống như băng cướp tiêu đội trước đây, lên kế hoạch giết người cướp hàng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cho dù bị cướp, chỉ cần trực tiếp giao hàng ra là có thể cứu tính mạng của đoàn xe. Nhưng, sau khi giao ra thì sao?
Thứ Cửu U Ma Tôn điểm họ xưng tên muốn có mà không giao ra được, Đường Sương làm sao chịu được cơn thịnh nộ của Cửu U Ma Tôn?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Toàn bộ đoàn xe của Đường Gia Bảo e rằng sẽ bị xóa sổ!
Đường Sương ngàn lần không muốn chịu hậu quả như vậy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vì vậy, cả đoàn người lựa chọn con đường nhỏ hẻo lánh, dọc đường không gặp phải bất kỳ người nào muốn đồng hành đến cốc Huyền Sát.
Ngay cả những người qua đường ở các hướng khác cũng không nhìn thấy một ai. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện *tại ТгuуeлАРР.cом
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Lệ Phong kéo cửa sổ của lều vải ra, xem sắc trăng trên bầu trời.
Nhìn ánh trăng mà nói, bây giờ hẳn là canh ba.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thời điểm này là lúc mọi người đang ngủ say nhất, và lòng phòng bị cũng cao nhất.
Ai lại chọn hành động vào lúc này?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Lệ Phong híp mắt.
Sợ rằng có người đã sớm để mắt đến đoàn xe của
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đường Gia Bảo?
Nhưng không sao, cho dù vô tình đi qua, hay cố tình muốn giết người cướp của, tất cả đáp án sẽ sớm được tiết lộ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Lệ Phong yên lặng nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, trong tay nắm chặt miếng ngọc thạch.
Không biết tại sao, Tần Lệ Phong luôn cảm thấy miếng ngọc thạch này thỉnh thoảng sẽ tự động nóng lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giống như...giống như Lâm Kiều Như đang đáp lại anh.
Tần Lệ Phong rũ mắt xuống, mấy hơi thở phía xa đang lao tới càng lúc càng gần, giống như có thể tới đây bất kỳ lúc nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Lệ Phong một lần nữa cất ngọc thạch vào sát lồng ngực mình.
Chẳng mấy chốc, Tần Lệ Phong đã cảm nhận được rõ ràng, những bóng người đó đã lọt vào chính giữa doanh trại Đường Gia Bảo. Anh nín thở tập trung suy nghĩ, cẩn thận thu lại hơi thở của mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phải biết rằng sức mạnh trong hơi thở của những tên đổi diện không tính là yếu
Mỗi tên đều có hơi thở của Tổng sư tam trọng thiên trở lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy không đủ khiến Tần Lệ Phong sợ hãi, nhưng Tân Lê Phong dự định sẽ hốt gọn một mẻ.