Cô lấy ra cái ga trải giường đã thay mấy ngày gần đây, hai cái ga giường này được buộc vô cùng bền chắc, cột thành một sợi dây thừng rất dài.
Căn phòng của Lâm Kiều Như là ở tầng ba, hai cái ga giường này, đủ để chèo chống cô an toàn mà đi xuống dưới Mặc dù Lâm Kiều Như đã có đạt đến cảnh giới nửa bước tông sư rồi, muốn nhảy lên nhảy xuống tầng ba không phải là một vấn đề lớn gì cả.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nhưng cô sợ là trong quá trình nhảy xuống sẽ xảy ra nửa điểm sai sót, vạn nhất dù cho có chịu phải một vết treo chân nhè nhẹ, thì cũng sẽ khiến cho tỉ lệ chạy trốn thành công của bản thân thất bại thêm vài phần.
Lâm Kiều Như để một con gấu nhồi mông trên giường của mình rồi đội thêm tóc giả, nhét vào trong chăn, điện thoại cũng để lại ở trong chăn Mỗi ngày sáng sớm lúc tám giờ, thị nữ đều sẽ đúng giờ đến hỏi Lâm Kiều Như, gọi cô xuống dưới tầng để ăn sáng.
Bơi vậy, Lâm Kiều Như đặt điện thoại di động để đúng giờ đấy sẽ phát đoạn ghi âm, khi sáng sớm tám giờ mười sẽ tự động phát ra âm thanh.
“Khốn nạn, đừng có làm phiền tôi, tôi dậy thì sẽ tự mình đi xuống lầu ăn”
Hơn nữa không đem theo điện thoại, cũng có thể phòng ngừa vị trí của bản thân mình, sẽ bị định vị được Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi thời cơ nữa thôi Lâm Kiều Như mím mím bờ môi, đợi đến khi màn đêm buông xuống Rạng sáng hai giờ ba mươi chín phút.
Lâm Kiều Như lại một lần nữa theo đường cửa sổ mà hướng xuống dưới đầu của một ảng đá Không có người lên tiếng.
Cô đem sợi dây thừng làm bằng ga giường mà bản thân đều đã chuẩn bị thật tốt, một đầu ga đến chân giường, đầu còn lại thì ru ra bên ngoài cửa sổ, rón ra rón rén, them ga giường mà trèo đến vị trí của tầng hai, sau đó dùng nội kình mà đem ga giường trở lại bên trong căn phòng.
Cô sớm đã kiểm tra qua rồi, từ trong này dùng nội kình đẩy ga giường trở về, ga giường toàn bộ đều sẽ chồng lại ở một góc, nếu như không đi đến gần xem lí, thì căn bản không thể nào nhìn ra được chiếc ga giường.
Từ độ cao như thế này mà nhảy xuống dưới, cô có thể nắm chắc được bản thân mình sẽ không tổn thương chút nào.
Lâm Kiều Như một thân mặc đồ đàn ông, tóc dài buộc lên rồi nhét ở bên trng mũ, trên mặt mang theo một cái khẩu trang thật lớn, nhất định sẽ không có người nhìn thấy được thẳng mặt của cô.
Cô đi dọc theo con đường nhỏ, đi đến khu trồng cây cảnh của Yến Phiệt, dựa theo một góc cây mà leo lên đến điểm cao nhất, sau đó nhảy đến chỗ đầu tường, rồi lại từ trên đầu tường mà nhảy xuống.
Như này, liền có thể rời khỏi khuôn viên của Yến Phiệt rồi!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Thành công ra ngoài!
Trên mặt của Lâm Kiều Như, lộ ra một nụ cười mừng rỡ đến cực điểm, sau đó đi dọc theo con đường núi nhỏ.
Vân luôn đi đến ngày trời không rõ nữa, thành công đi đến chỗ chân núi!
Lâm Kiều Như đứng ở trên vệ đường, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.
Qúa tốt luôn, cô tự do rồi!
Không có bị phát hiện rat Khi mà Lâm Kiều Như đi ra ngoài, đem theo không ít tiền mặt, lại từ đường cái ven núi nơi hoang vắng của khu dân cư, một đường đi đến nội thành, dễ dàng và liền bắt được xe.
“Cô đi đâu?” Tài xế hỏi.
Lâm Kiều Như thoáng chút mê mang.
Trước đây mục tiêu của cô chỉ là rời khỏi Yến Phiệt thôi.
Đi đâu? Trong lòng cô vẫn còn chưa có mực đích rõ ràng.
Lâm Kiều Như mấp máy môi: “Vậy thì, bác tài, chúng ta đi đến trạm vận chuyển hành khách đi”
“Được.
Tài xế đáp ứng một tiếng, ô tô đi về phương hướng của trạm vận chuyển hành khách, mở cửa xe đi ra bên ngoài.
Lâm Kiều Như đi ra ngoài không có đem theo chứng minh thư, chứng minh thư của cô đã vị Yến Đông Lam thu lại mất.
Cô định thư vào vận may của mình, xem xem ở xung quanh của trạm vận chuyển hành khách này xe cá nhân hay là không, có thể đủ khả năng để đi đến Dương Hải Lâm Kiều Như muốn trở lại biệt thự Galaxy One, trở về căn nhà của cô và Tân Vũ Phong Triệu Như Lan vẫn còn ở nơi đó, lúc đàu khi mà bản thân vội vội vàng vàng quay trở lại Yến Phiệt, Tân Vũ Phong cam đoan sẽ thay cô chăm sóc thật tốt cho Triệu Như Lan.
Nhưng đáng tiếc bây giờ…. Tất cả đều biến thành không khí mất rồi!
“Tân Vũ Phong, em nhất định sẽ báo thù cho anh!” Trong lòng Lâm Kiều Như âm thầm nghĩ.