Thần Hố Thú kêu rên một tiếng, vội chạy đến phía Tả Thanh Phùng bị rơi xuống.
Mọi người ở đây theo bản năng nhường đường cho Thần Hổ Thú.
Rầm rầm, mỗi bước đi đều làm đất rung núi chuyển.
Rồi lại lấy lại tinh thần, nhìn Tân Vũ Phong trên võ đài.
Tả Thanh Phùng bị đánh xuống lôi đài.
Điều này chứng tỏ rằng Tân Vũ Phong đã thẳng.
Đây thật đúng là một tình huống thật là bất ngờ.
Trước đó, lúc trận chiến vừa bắt đầu, thậm chí không ai cho rằng Tân Vũ Phong có thể chiến thẳng! Điều đáng lo duy nhất trong trận đấu này chính là rốt cuộc Tả Thanh Phùng có thể đánh bại Tân Vũ Phong trong mấy chiêu!
Nhưng bây giờ, rõ ràng là Tân Vũ Phong vừa ra tay thì chiêu đầu tiên đã thẳng tay đánh bại Tả Thanh Phùng! Hơn nữa còn giữ cho Tả Thanh Phùng một mạng.
Đúng là lấn át từ đầu đến đuôi! Nếu từ lúc bắt đầu Tân Vũ Phong đánh thật không đánh chơi thì rất có thể Tả Thanh Phùng thậm chí đến sức đánh trả cũng không có! Sau khi nhận ra điều này, hồi lâu mọi người vẫn chưa thể hoàn hồn được.
Quá mạnh.
Đây là Tân Vũ Phong sao? Đây là cao thủ thần bí trong lời đồn, đây là người có thể so sánh ngang với những người trong top mười của bảng Thiên Kiêu! Không, nói ngang với top mười bảng Thiên Kiêu chính là khinh thường Tân Vũ Phong! Hắn là vượt trên những người trong top mười bảng Thiên Kiêu rồi! Rốt cuộc là môn phái nào sản sinh ra một con quái vật như Tân Vũ Phong vậy? Trong thoáng chốc, mọi người hướng ánh mắt phức tạp khó hiểu về phía Tân Vũ Phong.
Sùng bái, sợ sệt, nể, khiếp sợ, hâm mộ, ghen tị… đủ loại tâm trạng hỗn độn.
Nhưng đối mặt với ánh mắt của mọi người, Tân Vũ Phong thậm chí không mảy may xúc động.
Theo lý mà nói, đổi lại là người khác, đối mặt với cái nhìn chăm chú phức tạp của nhiều người như vậy sẽ cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Nhưng Tân Vũ Phong lại không như thế, ngược lại vẻ mặt còn rất điềm tĩnh.
Dù sao Tân Vũ Phong cũng không phải người bình thường.
Điều này, người khác không biết nhưng Công Tôn Vũ và Quách Thành biết.
Bây giờ trên mặt Công Tôn Vũ lộ ra nụ cười vui mừng, quạt lông phe phẩy trước mặt mình: “Đúng vậy, Tân Vũ Phong như thế này mới là đối thủ của tôi!” Quách Thành lại cắt ngang: “Cái gì mà mới xứng, đại nhân của chúng tôi lấn át anh nhé!” Công Tôn Vũ dùng quạt lông trong tay gõ đầu Quách Thành: “Hả, chẳng lẽ nói anh muốn đánh với tôi một trận sao?” Quách Thành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cao thủ trong Ẩn Môn Môn Phái khủng bố như thế, Quách Thành cũng không có tự tin so tài người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu kỳ trước.
Không kể Công Tôn Vũ tuổi còn nhỏ mà đã đứng đầu bảng Thiên Kiêu, còn bây giờ Công Tôn Vũ đã lớn, thực lực càng thêm lớn mạnh.
không thể lường được, Quách Thành cũng không muốn đi gây sự.
Trong lòng Quách Thành chửi thầm một câu “khẩu Phật tâm xà”, cũng không nói gì thêm.
Ban đầu Tam trưởng lão ở trên lôi đài còn sợ hãi, sau khi lấy lại tinh thần cũng quả quyết tuyên bố Tân Vũ Phong chiến thẳng.
Trong thế giới võ giả thì kẻ mạnh là vua! Rõ ràng vài phút trước mọi người còn hướng về Tả Thanh Phùng, đã bắt đầu thuận theo chiến thăng Tân Vũ Phong lớn tiếng hò hét tên Tân Vũ Phong.
“Tân Vũ Phong, Tân Vũ Phong!”
“Tân Vũ Phong!”
“Tân Vũ Phong lợi hại!”
“Tân Vũ Phong, cường giả thời đại mới!”
“Một truyền thuyết ra đời!”
“Tôi đã sớm biết Tân Vũ Phong không phải là người bình thường!”
“.” Cái tên Tân Vũ Phong liên tiếp vang vọng khắp đỉnh La Phù Sơn.
Tiếng hô vang lên, không ngừng cộng hưởng.
Thậm chí trong La Phù Sơn có không ít người thường ngày không chịu ra ngoài, ngay cả những người không muốn tham dự đại hội tỷ thí võ công cũng không kìm được ra ngoài xem thử.
Người tên Tân Vũ Phong được mọi người điên cưồng hoan hô rốt cuộc là ai? Sao bọn họ không nhớ trong La Phù Sơn có người tên Tân Vũ Phong? Chẳng lẽ là đệ tử ‘rơi rớt” nào đó, đánh bại tông môn cao thủ nào đó nên được mọi người tung hô? Đương nhiên, nếu như ý nghĩ của bọn họ bị Quách Thành biết rồi, Quách Thành chỉ sợ không kìm được mà xản tay áo lên.