Saemon trợn tròn mắt vì không thể nào tin nỗi.
Ông ta không thể nào ngờ đòn tấn công với cự ly gần như thế mà Tần Vũ Phong vẫn có thể né được một cách chuẩn xác.
Chuẩn xác đến mức chỉ cần Tần Vũ Phong sai sót một milimet thì mũi kiếm sẽ cắt lên đầu mũi của Tần Vũ Phong ngay, gây ra hậu quả không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng Tần Vũ Phong vẫn tránh được.
Không chỉ có như vậy, sau khi Tần Vũ Phong nó được đòn đó thì liền dứt khoát rút hoàng Đạo Bắc Thần ở hông ra.
Tần Vũ Phong vốn dĩ là một người kiêu ngạo, mặc dù anh kiêu ngạo nhưng anh lại không hề khinh địch.
Trước mắt, mặc dù Saemon không phải là đối thủ đáng để Tân Vũ Phong phát huy toàn bộ thực lực của mình nhưng Tần Vũ Phong biết rõ, tự tin và khinh địch thái quá sẽ hại đến bản thân mình.
Saemon tuyệt đối sẽ không giống như học trò của mình, đánh một đòn không trúng thì sẽ dễ dàng bị Tần Vũ Phong phản công.
Hoàn toàn ngược lại, kiểm đó của Saemon đã chém xuống mặt sàn thi đấu, để lại một vết chém hẹp nhưng rất sâu.
Tiếp ngay đó, ông ta quay người, rút thanh kiếm dài đang cắm dưới mặt sàn ra, sau đó tiếp tục tấn công Tần Vũ Phong.
“Này, người Đại Hạ, đòn lúc nãy khiến tôi thật sự bất ngờ, cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, xem như cậu nhanh nhạy”
“Nhưng lần này thì chắc cậu sẽ không thoát được đâu.”
Saemon vừa nói vừa truyền nội lực vào thanh kiếm.
Thanh kiếm dài trong tay ông ta cũng không phải là vật tầm thường, sau khi nội lực được truyền vào trong thì lưỡi kiếm không ngừng phát ra tiếng ù ù.
Dường như kiếm khí cũng có ý muốn thoát khỏi thanh kiếm.
“Hừm!”
Một học trò của Saemon dường như cũng cảm thấy tự hào lây nên lên tiếng nói: “Để tôi xem cái tên nhóc này sẽ tiếp chiêu này như thế nào?
“Đúng vậy, thầy của chúng ta đã truyền nội lực vào trong kiếm này rồi, tôi không tin tên nhóc này vẫn còn có cách chống cự..”
Dường như học trò của Saemon luôn tin rằng thầy của họ nhất định sẽ có thể đánh bại được Tần Vũ Phong, họ nhìn thấy Saemon xuất chiêu thì liền có cảm giác mình đã nắm chắc được phần thắng rồi.
Nhưng ở trên sàn đấu, Tân Vũ Phong dường như không hề cảm thấy hoang mang bởi chiêu đó của Saemon, anh vẫn đứng im, không hề né tránh.
Thanh đạo Bắc Thần trong tay anh cũng chưa có sự thay đổi gì, anh vẫn chưa truyền vào đó chút nội lực nào cả.
"Keng!"
Kiểm khí của Saemon đập mạnh lên thành đạo dài trên tay của Tần Vũ Phong.
Khóe môi ông ta bắt đầu lộ ra nụ cười.
Không ngờ tên nhóc người Đại Hạ trước mắt ông ta lại dám dùng đến thanh đạo trong tay của anh để tiếp kiếm khí của ông ta.
Saemon sớm đã nhìn ra được thanh đao Bắc Thần trong tay của Tần Vũ Phong không phải vật tầm thường, nhưng lại lịch cụ thể của nó như thế nào thì Saemon nhất thời không thể nhận ra được.
Ông ta còn tưởng tên nhóc này có tự tin chiến đấu với ông ta hoàn toàn là vì ỷ lại vào thanh đạo dài trong tay của anh.
Saemon thầm nghĩ, dù cho tên nhóc này có dùng thanh đao lớn trong tay anh để đỡ kiếm đó của ông ta thì e rằng cũng sẽ không thể nào hóa giải được một cách nhẹ nhàng.
Kết quả tốt nhất là tên nhóc này không thể chống đỡ được kiếm khí của ông ta, còn thanh đạo trong tay anh thì cũng sẽ bị kiểm khí của ông ta đánh rơi xuống đất.
Nhưng, lúc luồng ánh sáng của kiếm khí của Saemon tản ra thì bóng dáng của Tân Vũ Phong dần hiện ra.
Thanh đao dài trong tay Tân Vũ Phong không hề hấn gì.
Tần Vũ Phong vẫn cầm chắc thanh đao đó trong tay, thậm chí sắc mặt anh cũng không hề có chút thay đổi nào, thanh đạo trong tay anh cũng không có vẻ như sắp bị rơi xuống.
Vẻ mặt của Saemon lập tức trở nên khó coi, ông ta nói với giọng nặng nề: “Sao có thể?”
Tần Vũ Phong thản nhiên, cười lạnh lùng rồi nói: “Chỉ một đạo nhỏ bé mà cũng muốn làm gì tôi sao? Nếu như muốn đánh bại tôi thì e rằng mười người như ông cũng không đủ