Mục lục
Truyện Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1714


Sau đó tiếng bàn luận bắt đầu bùng nổ, tuy giọng của mọi người đều không lớn, nhưng hơn năm trăm người thảo luận với nhau thì cũng đủ khơi thành chút gợn sóng! “Mấy người xem đi, lại có thêm một chiêu để tìm hiểu kìa!”


“Nếu bọn họ đánh thêm một chút thì tôi lại phải tìm hiểu thêm chút nữa rồi!”


“Trời ạ, đây là cách cao thủ bàn luận với nhau sao, một người như tôi có thể học hỏi được vô cùng nhiều lợi ích ở trong đó đó…


“Chỉ là nhìn xem, có thể khiến người ta tìm hiểu…


“Không nói nhiều, tôi cũng muốn ngồi thiền tìm hiểu một chút!”


“Quá mạnh rồi!”


“Rốt cuộc lúc trước chúng ta nghĩ như thế nào mà lại cảm thấy anh Tần Vũ Phong là một kẻ bất lực chứ! Hiện tại tôi rất muốn quay ngược thời gian về lại lúc trước để tự tát cho mình hai cái!”


“Còn không phải sao? Đâu chỉ một mình cậu nghĩ thế, tôi cũng muốn quay ngược thời gian để trở về tát cho mình hai cái đây, thật là có mắt mà không biết nhìn kim nạm ngọc mà!”


“Ôi, nhưng tính tình của anh Tần thật sự không thể so sánh với người bình thường được, lúc trước anh ấy bị tôi mạo phạm hết năm lần bảy lượt như vậy mà vẫn không nảy sinh ra chút ý nghĩ riêng nào ở trên lôi đài, chỉ là trận chiến này, những người tìm hiểu thì có bao nhiêu chứ…


Giờ phút này trên La Phù Sơn có hơn năm trăm người tới tụ tập, nhưng người tìm hiểu thì ước chừng chỉ có khoảng mấy chục người thôi.


Mười mấy người so với một người, nhìn qua thì cũng không tính là nhiều.


Nhưng phải biết rằng suốt cuộc đời này có mấy người có thể ngồi đây tìm hiểu như vậy chứ.


Lại có bao nhiêu người bị mắc kẹt ở trong Bình Cảnh mà cả đời không được tìm hiểu.


Trong trận đấu của Tần Vũ Phong và Kiểm Trần, không biết đã có bao nhiêu người có thêm lợi, thậm chí có thể có lợi cả đời…


Nhưng những chuyện này đều không phải là thứ Tần Vũ Phong muốn.


Tần Vũ Phong chỉ chú ý tới một chuyện đó chính là dành được thắng lợi để hỏi thăm La Phù Sơn thêm tin tức về mẹ của mình.


Anh thở phào một hơi, trận quyết đấu thứ hai kết thúc, sau đó vẫn còn sáu trận nữa. Khoảng cách để đạt được tới mục tiêu của mình, để có thể hỏi về chuyện của mẹ đã lại gần thêm một bước nữa rồi. Tần Vũ Phong mím môi, bắt đầu chờ đợi trận đấu tiếp theo.


Mặc dù hai người Tần Vũ Phong và Kiểm Trần đều sử dụng những chiêu thức đơn giản nhất nhưng đối với Tần Vũ Phong mà nói, thời gian của trận chiến này đã bị kéo quá dài, nhưng trên thực tế thì trận chiến của Tần Vũ Phong và Kiếm Trần là trận chiến đầu tiên kết thúc.


Sau đó còn phải đợi trận đấu của đối thủ tiếp theo kết thúc nữa.


Tần Vũ Phong đi xuống dưới lôi đài, tạm thời đi về lại bên cạnh Quách Thành và Công Tôn Vũ để nghỉ ngơi.


Công Tôn Vũ dùng quạt xếp che mặt, lặng lẽ nói với Tần Vũ Phong: “Anh Tần, hiện giờ đã có một vài người nói anh chính là một thế hệ người đứng đầu mới của bảng Thiên Kiêu…”


Thật ra Tần Vũ Phong không biết chuyện này, biểu cảm ngẩn ra rồi nói: “Người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu?”


Công Tôn Vũ phe phẩy chiếc quạt trong tay nói: “Cái này mà, người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu vốn dĩ chính là tại hạ.”


Tần Vũ Phong hừ một tiếng, tưởng rằng Công Tôn Vũ đang khoe khoang. Công Tôn Vũ họ nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Vị trí người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu này không phải là truyền từ đời này sang đời khác.


“Ví dụ như vị trí dưới người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu, một khi vị trí thứ ba rời bảng Thiên Kiêu vì một lý do nào đó, vậy thì vị trí thứ tư liền trở thành thứ ba.


“Nhưng người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu nhất định phải thắng vị trí thứ hai và vị trí thứ ba, nếu có người đứng đầu thì còn phải đánh bại người đứng đầu “Nhưng bây giờ, anh đã chứng minh thực lực của anh, liên tiếp đánh bại vị trí thứ ba và thứ tư.


“Tiếp theo, nếu anh có thể đấu với vị trí thứ hai một trận và giành chiến thắng, dựa theo số tuổi của anh Trần năm nay, vị trí thứ nhất không phải anh Tần thì còn ai?”


Tần Phong nghe Công Tôn Vũ nói một tràng, vẻ mặt hoàn toàn không có bất kỳ một chút vui mừng, chỉ hờ hững nhún nhún vai nói: “Vậy thôi đi, tôi không có hứng thú “Nếu vị trí thứ hai của bảng Thiên Kiêu nằm trong số những người quyết đấu với chúng tôi hôm này, có lẽ tôi sẽ thuận tay đấu.


“Nhưng anh ta không có ở đây, tôi cũng không có thời gian đặc biệt đi tìm anh ta để tranh vị trí người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu


Công Tôn Vũ nghe xong có chút dở khóc dở cười.


Người đứng đầu của bảng Thiên Kiều là ước mơ mà biết bao nhiêu người trẻ tuổi trong Ẩn Môn Môn Phái theo đuổi mười mấy năm.


Nếu không phải vì hạn chế độ tuổi thì cho dù nói là ước mơ theo đuổi cả đời cũng không khoa trương! Nhưng trong miệng Tần Vũ Phong sao lại trở nên nhẹ nhàng như vậy?


Thậm chí là không quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK