Hai người hứng tình sục sôi, khao khát mãnh liệt, động tác rút cắm thọc dập như đang đánh nhau.
Tiếng rên rỉ thở dốc trung tính vang vọng khắp cả căn phòng.
Hôm qua là tròn một năm hai tháng kể từ ngày cô kết hôn với Chu Tư Khải, mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô bắt gặp cảnh người chồng trên danh nghĩa này đang quan hệ với một người đàn ông khác. Nhưng dù có nhìn thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hàn Trân siết chặt bàn tay, xắn tay áo rồi đi vào nhà bếp. “Anh Chu, buổi trưa anh muốn ăn gì để tôi nấu”
Hai người đã ly hôn theo thỏa thuận, cô không cần phải tiếp tục đóng vai dâu hiền vợ đảm nữa.
Nhưng cảnh tượng trong phòng khách kia quả thực khiến cho cô vừa lúng túng vừa khó chịu.
Cuộc hôn nhân bình phong hoang đường như trò đùa này là kết quả của thứ tình yêu giả dối do cô tự tưởng tượng ra, đầu óc cô mụ mị nên mới bị đối phương lừa gạt.
Mối tình những tưởng tốt đẹp lại kết thúc trong đau thương, đã là người trưởng thành nên cô phải tự mình chịu trách nhiệm.
“Không phải cô chỉ biết làm mì trộn dầu hành thôi à?” Chu Tư Khải tựa vào khung cửa, châm một điếu thuốc. “Không cần làm mấy việc thừa thãi, tối nay có tiệc tất niên, cô đã đồng ý tham dự cùng tôi lần cuối rồi đấy”.
Hàn Trân mặt không cảm xúc. “Biết rồi.”
Anh ta phả khói, chăm chú ngắm nhìn cô vợ hờ trẻ tuổi này, đáy mắt ẩn giấu vẻ u ám bực bội, trái tim anh ta chẳng hề dao động trước cô.
Chu Tư Khải là trai cong trăm phần trăm, xưa nay chưa từng thích phụ nữ.
Hàn Trân thiếu kinh nghiệm tình trường, kết hôn với anh ta nửa năm mà vẫn ngây thơ không hay biết gì.
Anh ta diễn rất giỏi, trong cuộc sống thường ngày luôn ân cần hỏi han, quà cáp vào các dịp lễ tết hay ngày kỷ niệm chưa từng thiếu lần nào.
Trừ những điều đó ra, anh ta chưa từng hôn hay lên giường với cô, nếu cô không chủ động thì ngay cả tay cũng không được nắm.
Khi tình cảm đi đến mức độ nhất định, nếu nói không có nhu cầu về chuyện kia là giả dối.
Ban đầu, Hàn Trân còn cho rằng do mình chưa đủ quyến rũ, bạn thân khuyên cô thử cosplay xem sao, vào vai em học sinh ngây thơ, chị đẹp lạnh lùng sang chảnh hay cô y tá ngoan ngoãn chẳng hạn.
Nhưng anh ta đều không chịu phối hợp.
Cô mặc nội y xuyên thấu, tắm uyên ương bằng sữa bò, sử dụng hết các trò kích thích thị giác, đáng lý là đàn ông đang trong độ tuổi bừng bừng sức sống, anh ta phải như một con hổ đói khát, không thể kiềm chế được mới phải.
Vậy mà nửa thân dưới của anh ta lại chẳng có chút phản ứng nào.
Bị cô làm phiền đến phát bực, anh ta tiện tay vớ lấy một quyển tạp chí kinh tế, kêu cô đọc đến nửa đêm để hỗ trợ anh ta chìm vào giấc ngủ.
Hàn Trân học chuyên ngành phát thanh, âm sắc mượt mà uyển chuyển, ngày nhỏ cô từng ở nhờ nhà người thân tại Tô Châu hơn mười năm, khi còn chưa biết đọc truyền cảm, cô đã biết nuốt chữ, giọng nói của cô mang theo âm điệu nhẹ nhàng của người Ngô.
Cho dù lịch sử tình trường của cô ít ỏi, nhưng vẫn nhận ra được sự bất thường của cuộc hôn nhân không tình dục này.
Nhà họ Chu kinh doanh bất động sản ở tỉnh Giang Châu, vào ngành muộn nên những miếng bánh ngọt hấp dẫn nhất sớm đã không còn, chỉ lấy được một phần nho nhỏ.
Lợi nhuận ròng hằng năm của công ty hơn năm mươi triệu tệ, con số này kém xa những nhân vật quyền quý máu mặt, nhưng so với gia thế của Hàn Trân, nhà họ Chu đã được coi là hào môn.
Cô không phải người tham lam, Chu Tư Khải là tổng giám đốc của công ty, phải tham dự rất nhiều tiệc rượu xã giao, thi thoảng không kiềm chế được cám giỗ, chơi bời chút ít, cô vẫn có thể tha thứ.
Cô từng lén kiểm tra chiếc xe Land Rover của Chu Tư Khải, xem xem liệu có sợi tóc dài, đồ lót phụ nữ hay thậm chí là vỏ bao cao su hay không.
Kết quả là không thu hoạch được gì, nhưng cô lại tìm được một chiếc quần lót nam sọc xanh trắng, bên trên còn có vết tinh dịch đã khô.
Thời khắc cô thực sự tỉnh ngộ là vào một hôm bản thảo của chương trình bị thất lạc, khi cô quay trở về nhà lấy thì bắt gặp cảnh tượng không khác gì cảnh diễn ra trên sofa ngày hôm nay.
Chỉ khác là địa điểm đổi thành bãi đỗ xe ngoài trời bên cạnh biệt thự.
Chu Tư Khải, người đàn ông thông minh tinh tế trong mắt cô, người chồng mới cưới mà cô yêu say đắm tới mức không màng mọi thứ, lúc này đang quỳ bò trước mui xe, chiếc quần tây cởi tới đầu gối, phục tùng dưới thân một người đàn ông anh tuấn cao to.
Lỗ hậu anh ta đang bị kẻ kia chơi rất mãnh liệt.
Hàn Trân đứng hình tại chỗ như bị sét đánh, không khí nghẹn lại trong cổ họng, không thể thở ra hơi, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.
_______________
Trước khi tham gia tiệc cuối năm, Chu Tư Khải đưa cho cô một cái túi giấy, bên trong là một bộ sườn xám màu trắng.
“Thay đi”
Hàn Trân cảm thấy khó hiểu. “Trời lạnh, mặc sườn xám không cản được gió”.
Anh ta nhìn cô từ trên cao, ánh mắt rất lạnh lùng và cứng rắn.
Hai người đã ly hôn, anh ta không còn diễn vai người chồng dịu dàng, khiêm nhường và tôn trọng cô nữa.
Hàn Trân cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát, đau đớn đến mức cô không thở nổi.
Cô nhận lấy túi giấy rồi bước vào phòng ngủ thay. Bộ sườn xám này là hàng thiết kế thủ công, được may tinh tế đến từng đường kim mũi chỉ, trước ngực và sau lưng đều có lớp ren xuyên thấu, dưới hàng nút áo là một rãnh sâu do hai bầu vú trắng nõn căng tròn ép lại tạo thành.
Ngoại hình của Hàn Trân thuộc dạng thanh thuần.
Sống mũi cao mỏng, mắt hạnh mượt mà, dáng mày thanh mảnh, bên gò má có một nốt ruồi son.
Cô không phải kiểu phụ nữ xinh đẹp đến mức tỏa sáng, nhưng lại thắng ở chỗ các đường nét đều rất mềm mại và tự nhiên, nhìn hoài không chán.
Vóc dáng của cô lại như một trời một vực với khuôn mặt. Bộ ngực to tròn, tỷ lệ giữa eo và hông rất đẹp, thêm một chút thì ngấy, thiếu một chút thì khô.
Để cứu vãn cuộc hôn nhân này, cô đã dùng hết khả năng của mình. Phòng gym mà cô từng đăng ký thẻ hội viên đã dùng ảnh cặp mông quả đào khi mặc quần yoga của cô làm poster tuyên truyền treo trước cửa.
Không ngờ rằng, vóc dáng ngực nở mông cong cũng chẳng có tác dụng.
E rằng cô phải mọc được cái đó của đàn ông thì may ra mới hấp dẫn nổi anh ta.
“Nhẫn cưới có cần đeo không?”
Chu Tư Khải ngồi hàng ghế sau lướt máy tính bảng, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên.
“Tùy cô.”