Một cơn gió khẽ thổi tới, khuấy động hương sữa tắm lan tỏa khắp căn phòng.
Hồ Điệp sững sờ trong giây lát, ánh mắt vô thức nhìn về phía yết hầu của anh, vài giọt nước đọng lại trên cằm lăn xuống rồi biến mất sau lớp vải áo.
Đôi mắt cô lúc này đỏ và sưng hơn so với ban ngày, trông giống như hai quả hồ đào, Quý Đình Tông cau mày hỏi: “Phía bệnh viện có chuyện gì sao?”
“Ông vẫn chưa tỉnh nhưng thể trạng đã ổn định hơn rồi, bố mẹ tôi đang trông ở bệnh viện, tôi về nhà lấy quần áo để thay”
Hồ Điệp đi thẳng vào trong rồi đặt hộp giữ nhiệt lên bàn trà, “ Đúng lúc bảo mẫu nấu canh bóng cá nhân sâm, tôi thấy anh cả chiều vẫn chưa ăn gì nên tiện đường mang tới”.
Lông mày của Quý Đình Tông cau lại càng chặt, anh mở rộng cửa phòng ra, “Bệnh tình của ông cụ còn chưa ổn định, cô nên mau chóng tới bệnh viện mới phải”.
“Tôi biết rồi, tôi nhìn anh uống hết bát canh rồi sẽ đi, anh là lính mà cha tôi từng dẫn dắt, tính cách giống hệt ông thời trẻ, lúc bận rộn là không màng gì hết, hơn nữa tôi cũng là vì anh thôi, tôi lo anh…”
Biết đối phương có ý với mình nên anh không muốn tiếp tục cuộc đối thoại mờ ám như vậy, anh lập tức ngắt lời cô.
“Cô giáo Hồ…”
“Ngày tôi học lớp ba tại trường tiểu học thực nghiệm từng được nghe kể về sự tích đánh lộn của anh tại trường tứ trung, anh lớn hơn tôi năm tuổi mà sao cứ gọi tôi là cô giáo mãi vậy?”
Cô đổ canh ra rồi đẩy đến trước mặt anh, “Phụ nữ không thích bị gọi bằng danh xưng già như vậy đâu”.
Quý Đình Tông xoa mi tâm, “Muộn quá rồi, tôi không có khẩu vị”.
Trong lời của anh có ý đuổi khách, câu chữ và thái độ xa cách trước sau như một này là đang muốn can ngăn cô.
Hồ Điệp không nói tiếng nào, cảm giác không cam lòng trào dâng trong cô.
Khách sạn Bắc Kinh từng được sử dụng để chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia và các đoàn khách quốc tế, được trang hoàng theo phong cách cổ điển khí khái, vải dán tường và thảm trải sàn có họa tiết quả trám đồng bộ.
Quý Đình Tông ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách nhỏ, cây đèn trụ bên cạnh anh đang bật, ánh sáng và bóng tối khắc họa khung xương, đường nét trên khuôn mặt và cả sự nam tính bẩm sinh trên người anh, hồi hai mươi tuổi, ở anh toát lên tinh thần hăng hái, đến khi ba bốn mươi tuổi, sức hấp dẫn này dường như không hề vơi đi.
Hồ Điệp cảm thấy anh là người có sự thay đổi nhiều nhất, cũng là người sâu sắc nhất trong đám con cháu đại viện bọn họ.
Cô nhớ lại giọng nói phụ nữ trong cuộc điện thoại khi đó, âm mũi rất nặng, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.
Bốn năm giờ sáng lại có thể nhận nhầm điện thoại của anh, mối quan hệ giữa hai người hiển nhiên vô cùng thân mật.
Quý Đình Tông luôn tỏ ra lịch sự và giữ khoảng cách với cô, Hồ Điệp không thể tưởng tượng ra nổi, khi anh không cô độc một mình mà sa vào vũng lầy tình yêu, đắm chìm trong dục vọng nguyên thủy, dáng vẻ đó sẽ kinh động lòng người tới nhường nào.
Cô siết chặt nắm tay, trong cổ họng như đang có vô vàn gai nhọn đâm chọc, “Anh và cô gái đó bắt đầu từ khi nào vậy?”
Quý Đình Tông nhìn thẳng vào mắt cô, như thể đang muốn đoán xem cô có ý đồ gì, một hồi lâu sau anh mới đáp, “Tháng hai.”
Trái tim Hồ Điệp thắt lại, “Cô ấy là tiểu thư nhà nào?”
Người đàn ông đứng dậy, né tránh câu hỏi của cô, “Đã quá muộn rồi, tôi sẽ bảo tài xế đưa cô tới bệnh viện.”
“Đình Tông, nhiều năm như vậy anh luôn biết rõ tấm lòng của tôi, vậy nhưng tại sao chưa từng cho tôi cơ hội?”
Cô không chịu từ bỏ, cảm xúc trở nên vô cùng nhạy cảm, “Anh trước nay luôn cư xử có chừng mực, chưa từng nghiêm túc tìm hiểu về tôi, vậy nên có phải anh vẫn chưa hiểu rõ con người của tôi hay không?”
Quý Đình Tông liếc nhìn cô, “Đối với tôi mà nói thì không cần thiết phải tìm hiểu”.
Tình yêu có đôi khi rất tàn nhẫn, đòi hỏi cả ba yếu tố thiên thời địa lợi và nhân hòa, thiếu đi một thứ cũng không được, cho dù cô có chuẩn bị chu toàn đến đâu, chỉ cần anh không động lòng thì tất thảy sẽ thành công cốc.
Một phút sau tài xế xuất hiện ở cửa, “Tôi tới đưa cô Hồ tới bệnh viện”.
Hồ Điệp không cưỡng cầu nữa, trước khi rời đi cô quay người lại nói với anh: “Tôi rất tò mò về cô gái đó”.
Quý Đình Tông cảm thấy cô vẫn chưa xác định được đâu mới là chuyện hệ trọng lúc này, anh đè nén cơn bực bội xuống rồi cất tiếng: “Cô hãy chăm lo cho sức khỏe của ông cụ trước đi”.
Tối đó, tại Đài truyền hình đã xảy ra một sự việc nghiêm trọng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Trân tới trường nghệ thuật để phỏng vấn, buổi chiều ngồi xe buýt trở về.
Đến nhà đài, cô đi ngang qua vài vị cảnh sát vừa lấy xong lời khai.
Các nhân viên tụm năm tụm ba ở đại sảnh xì xầm bàn luận, nhưng bầu không khí này lại không giống như đang buôn chuyện, có gì đó rất kỳ lạ.
Người trợ lý của chương trình trước đây chặn cô ở cửa văn phòng, “Chị Trân, Dư Mạt Lị xảy ra chuyện rồi!”
Hàn Trân sững người lại, trợ lý khoa chân múa tay nói tiếp: “Cô ta là tình nhân của phó giám đốc Cục Phát thanh Điện ảnh Truyền hình, đêm qua bị bạn trai bắt quả tang nên đã nhảy lầu”.
Cô không phản ứng kịp, “Ai nhảy lầu cơ?”
“Vị phó cục trưởng kia, sợ bị bắt tại trận nên ông ta trèo qua cửa sổ trốn ra chỗ cục nóng điều hòa ngoài trời, thế rồi bị bảo vệ trông thấy quát mắng, trời tối om ông ta giật mình nhảy từ tầng hai xuống…”
Người trong Đài truyền hình đa phần đều hay đưa chuyện, nhưng nếu tin tức lan truyền chi tiết đến như vậy thì chín phần mười là thật.
Hàn Trân nhăn mày, “Vậy Dư Mạt Lị thì sao?”
“Tối qua bị cảnh sát dẫn đi rồi, không thấy xuất hiện”
“Đài có giải thích gì cho cô ấy không?”
Trợ lý lắc đầu, muốn nói lại thôi, “Đã động vào phía trên thì e là cả người và chương trình sẽ…”
“Làm bộ làm tịch gì nữa”. Vương Ngọc đi ngang qua hai người, “Cô ta gặp chuyện, chương trình lại trở về tay cô, cô không phải là người vui nhất sao hả?”
“Vương Ngọc, kỹ năng dẫn chương trình và trình độ chuyên môn của cô kém cũng không sao, nhưng trước tiên cô nên ăn nói tích đức chút đi”
“Tôi nói không đúng chắc?” Gần đây Vương Ngọc bị mang tiếng xấu nên nghe không lọt tai mấy lời này, “Hàn Trân, cô ăn phải thuốc súng đấy à?”
“Mấy cô giỏi tám chuyện riêng quá nhỉ! Thế mà không thấy Trung tâm Giải trí có người dẫn chương trình nào nổi bật cả”. Ngay khi chủ nhiệm xuất hiện, mọi người lập tức ngậm miệng, ông ta giơ tay chỉ vào Hàn Trân, “Cô tới văn phòng của tôi một chuyến”.
Hàn Trân nhăn mặt, “Sao lại là tôi nữa?”
Chủ nhiệm nhướng mày rồi trừng mắt lườm cô, “Tôi không gọi nổi cô nữa đúng không?”
Có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trong văn phòng, Hàn Trân vừa bước vào, người này đã khách sáo đứng dậy, “Cô Hàn”.
Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, “Là anh ư”.
Người đàn ông gật đầu, “Tôi họ Triệu, là thư ký của chủ tịch Tưởng, hai ngày trước chúng ta đã gặp mặt”.
Cô nói mình vẫn nhớ, thư ký Triệu lập tức lấy ra một bản hợp đồng, “Quảng Hà dự định sẽ đăng quảng cáo trên chương trình của cô Hàn trong vòng một năm, chi phí chúng tôi đã bàn bạc với phía nhà đài rồi”.
“Chương trình của tôi ư?”
Chủ nhiệm đổi sang thái độ thân thiện, “Chương trình Linh Quang Lóe Sáng của cô đó”.