“Em không cần bận tâm tới mấy chuyện đó”. Trong phòng bật điều hòa nhưng có vẻ Quý Đình Tông vẫn thấy nóng, anh đưa tay cởi ba nút áo sơ mi, “Chỉ cần em muốn sinh, thì cứ việc sinh”.
“Không bận tâm thì hiện thực vẫn còn đó”
Tình yêu và hôn nhân, đối với anh mà nói là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Với gia thế và địa vị như anh, có thể một lòng một dạ ở bên cô một khoảng thời gian đã là chuyện không dễ dàng.
Ánh mắt của Quý Đình Tông trở nên tăm tối khó lường, “Em muốn thế nào?”
“Bỏ thai”
“Hàn Trân, tôi không đồng ý”
Anh gọi cả họ và tên của cô, giọng nói hung hiểm mang theo cảm giác áp bức, dưới tấm chăn bàn tay cô siết chặt lại, “Em đã hẹn lịch ngày mai làm thủ thuật rồi”.
“Ngay từ đầu em đã quyết định không giữ, có đúng không?” Lồng ngực phập phồng kịch liệt trong phút chốc, sau đó bình thường trở lại, Quý Đình Tông chưa từng lạnh lùng và nghiêm túc tới như vậy, “Em định giấu tôi, tự mình quyết định đúng không?”
Hàn Trân không nhúc nhích, như thể đã bị đóng băng, chỉ có hơi thở là trở nên dồn dập.
Việc mang thai cũng là chuyện nằm ngoài dự liệu của cô.
Thường ngày, cô dịu dàng và hiền hòa như nước, nhưng một khi xuất hiện cảm xúc không phù hợp, cô lại tỏ ra rất tỉnh táo, sẵn sàng cắt đứt mọi thứ một cách không thương tiếc giống như một lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng.
“Em buồn ngủ rồi”
Cô rúc vào trong chăn, Quý Đình Tông kéo chăn ra, “Em nói cho rõ đi”.
“Nói rõ rồi mà”. Hàn Trân cướp lại, trùm kín chăn lên đầu rồi giữ chặt, “Không sinh”.
Anh rất tức giận, xương quai hàm nghiến chặt cả lại nhưng vẫn cố kìm nén cơn giận xuống, “Tiểu Trân, tôi muốn giữ lại”.
“Người nhà anh thì sao?” Cô ló đầu ra nhìn anh, tâm trạng rất kích động, “Anh có thể đảm bảo nó được thừa nhận không? Nếu không được thừa nhận, nó sẽ chẳng bao giờ được thấy ánh mặt trời”.
“Gia thế là con át chủ bài của tôi”. Người đàn ông đè nén cơn nóng giận đang trào dâng, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói tiếp, “Của cải có thể thừa kế nhưng quyền lực công thì không, tôi đi đến được ngày hôm nay không hoàn toàn nhờ vào bọn họ, tôi cũng chưa từng thỏa hiệp, chỉ cần tôi nhận nó thì không ai có thể can thiệp được”.
“Đứa bé sinh ra, vậy em thì sao?”
“Đương nhiên cũng nuôi”
“Nuôi ư?” Vành mắt cô đỏ ửng, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, “Sớm muộn cũng có ngày anh phải kết hôn, tới lúc đó thân phận của em sẽ khó xử thế nào anh có nghĩ đến hay không?”
“Em khóc cái gì?” Anh ngắt lời cô, ngón tay lau đi giọt lệ đang trực trào nơi khóe mắt, dáng vẻ mong manh và đáng thương này khiến cho trái tim của người đàn ông như tan ra, “Hiện tại tôi chưa kết hôn, Tiểu Trân, em có thể đừng lãng phí tâm tư cho những chuyện chưa xảy ra được không, tôi rất vui khi có con, tôi thích và cũng hy vọng em sinh con cho tôi”.
“Anh có thể đảm bảo được tương lai không?”
Quý Đình Tông âu yếm đưa tay vuốt ve từ trán tới gò má cô, “Tôi bảo vệ em, sẽ không có ai làm em khó xử cả”.
Gương mặt cô đột nhiên trắng bệch, cô đẩy anh ra rồi nằm sấp bên mép giường nôn mửa, Quý Đình Tông thoáng sửng sốt, ngay sau đó đưa tay vỗ về lên tấm lưng gầy gò của cô.
Anh gọi bảo mẫu lên lầu, “Bà từng sinh con đúng không?”
Bảo mẫu gật đầu, “Anh Quý quên rồi ư, việc điều động công tác của con trai tôi từng xảy ra chút rắc rối, anh đã ra tay giải quyết”.
Mấy lời thừa thãi này, anh không có hứng nghe, “Cô ấy khó chịu, có cách nào không?”
“Phù nề, chóng mặt và nôn mửa là triệu chứng bình thường trong thời kỳ đầu mang thai, đợi thai ổn định rồi sẽ đỡ dần”
Bảo mẫu mở cửa sổ thông gió, sau đó chuẩn bị một ly nước ấm cho cô súc miệng.
Vật lộn hơn nửa tiếng đồng hồ, cô nôn đến mức cả nước mắt lẫn nước mũi đều trào ra, Quý Đình Tông vắt khăn ấm lau sạch cho cô, lúc này Hàn Trân mới thiếp đi.
Ngày hôm sau là thứ sáu, bữa sáng trên bàn ăn phong phú hơn mọi khi rất nhiều, bảo mẫu nhoẻn miệng cười rồi khuyên cô ăn nhiều một chút.
Quý Đình Tông thức dậy từ sớm, lúc này đang ngồi đối diện cô đọc báo tỉnh, anh tiếp lời của bảo mẫu hỏi cô ngủ có ngon không, Hàn Trân không nói năng gì, khi cô chuẩn bị ra ngoài, anh lật trang báo phát ra tiếng sột soạt, “Em định đi đâu?”
Hàn Trân úp mở đáp, “Đài truyền hình”.
Phần tay áo xắn đến khuỷu tay được người đàn ông bỏ xuống, “Tôi đưa em đi”.
“Không cần...”
Vẻ mặt của Quý Đình Tông cứng lại, “Em vẫn chưa từ bỏ ý định đến bệnh viện đúng không?”
Hàn Trân không trả lời, khi cô mở cửa định rời đi thì trông thấy Hoàng Kiều đang đứng lù lù trước mặt như một cây cọc gỗ, không chỉ vậy, ngoài chiếc Audi còn có một chiếc Volkswagen đang đậu ở cửa, trên ghế lái và ghế lái phụ có hai người đang ngồi, lúc này họ đều đang quay đầu nhìn cô chằm chặp.
Đây hiển nhiên là đề phòng cô chạy tới bệnh viện.
“Anh sắp xếp đấy à?”
Anh đứng dậy, đi tới huyền quan lấy áo khoác mặc lên người, “Có đến Đài truyền hình nữa không?”
“Lẽ nào anh định cấm cản em mãi?”
Quý Đình Tông đưa tay lau đi vết sữa dính trên khóe môi cô rồi dịu dàng cất tiếng, “Đâu có cấm cản”.
Hàn Trân vứt phịch túi xách xuống dưới chân anh rồi tức giận đùng đùng lao lên lầu, “Em không đi nữa, anh thích thì anh cứ việc đi”.
“Lên cầu thang từ từ thôi”
Vừa dứt lời, bước chân của cô càng giẫm mạnh hơn.
Quý Đình Tông nhìn theo bóng lưng cô, cổ họng bật ra một tiếng cười khe khẽ, “Tiểu Trân, em giẫm mạnh thêm mấy cái nữa là cầu thang nứt đấy”.
Trở về phòng đóng sầm cửa lại, Hàn Trân buồn bực gọi điện thoại cho chị Nhan, “Em bị anh ấy nhốt lại rồi, chị giúp em”.
“Nhốt á?” Chị Nhan lột một nửa tấm mặt nạ ra, “Mới sáng sớm đã đùa trò gì vậy? Em báo cảnh sát đi”.
“Cảnh sát không làm gì được anh ấy đâu”
“Thế em nghĩ chị hữu dụng hơn cảnh sát chắc?” Chị Nhan phỏng đoán, “Em muốn bỏ thai nhưng anh ta không cho à?”
Hàn Trân hít sâu một hơi, “Vâng”.
“Hai người bọn em có kết hôn không?”
Cô cắn chặt môi, hồi lâu sau mới đáp lời chị ấy, “Không có dự định”.
“Vậy là con ngoài giá thú hả”. Chị Nhan sặc nước bọt, cách gọi này như lưỡi dao đâm vào lòng Hàn Trân.
Quý Đình Tông tới Văn phòng Tỉnh ủy, đúng là anh không cấm cản Hàn Trân ra ngoài, buổi chiều cô được Hoàng Kiều đưa tới Đài truyền hình.
Kéo rèm cửa trong phòng làm việc nhìn xuống dưới, chiếc xe Volkswagen kia vẫn đang đỗ trên con phố đối diện, giám sát cô.
Hàn Trân không có tinh lực để đấu trí đấu sức với bọn họ, chương trình mới có tên Ngọc Lan Có Thư của cô đang bước vào giai đoạn xét duyệt cuối cùng.
Đạo diễn và biên kịch nắm chặt kịch bản MC và kịch bản chương trình trong tay, nóng lòng muốn được quay thử bản demo ngay lập tức.
Ngoài việc ghi hình còn phải sắp xếp hai buổi phát sóng trực tiếp, điều này khiến Hàn trân cảm thấy có đôi chút lo sợ, giống như một ca sĩ trước nay chỉ hát trong phòng thu âm bỗng dưng phải lên sân khấu biểu diễn và không được phép hát nhép.
Tổ chương trình tập trung tại phòng họp nhỏ dưới tầng một để thảo luận, cô có quyền phát ngôn, nhưng so với những nhân viên cấp cao hơn trong tổ, thời gian mà cô lắng nghe nhiều hơn lên tiếng.
Giữa chừng, trợ lý hỏi cô muốn uống trà hay cà phê.
Cô nói mình uống nước lọc, cơn ốm nghén khiến môi cô tái nhợt không còn huyết sắc.
Khi bóng tối dần buông xuống, trời bỗng đổ cơn mưa như trút nước.
Hàn Trân ra khỏi phòng họp nhỏ, bất ngờ chạm mặt Tiền Dĩ Nặc ở cửa, anh ta ra ngoài lấy tin, cả người ướt như chuột lột.
Cuộc đối thoại giữa hai người chỉ dừng lại ở ngưỡng lịch sự chào hỏi nhau.
Sau lần nằm viện ở huyện Kim Thủy ngày đó, anh ta dường như cố ý tránh mặt cô.
Hàn Trân cảm nhận được điều này bởi tần suất chạm mặt của hai người không còn thường xuyên như trước.
Chiếc xe Volkswagen ở cổng đã được thay thế bằng chiếc xe Audi, dù có lớp kính đen kịt che chắn, không thể nhìn thấy gì nhưng Hàn Trân vẫn biết Quý Đình Tông đang ngồi bên trong.
Vào lúc cô đang chần chừ chuẩn bị bước tới, Tiền Dĩ Nặc bỗng kéo giật cô lại, sau đó buông ra, “Tôi biết người đó là ai”.
Biểu cảm trên mặt anh ta rất phức tạp, “Có phải cô bị ép không?”
Tiền Dĩ Nặc biết được chuyện này cũng không có gì lạ, anh ta vốn là biên tập viên của bộ phận tin tức, chỉ cần âm thầm truy xuất hình ảnh rồi tiến hành đối chiếu, thân phận và chức vụ của Quý Đình Tông ngay lập tức sẽ được vén màn, Hàn Trân im lặng một hồi mới đáp, “Không phải như anh nghĩ đâu”.
Tiền Dĩ Nặc nhắc nhở cô, “Hàn Trân, một người đàn ông có xuất thân như vậy, không phải kiểu người mà cô có thể kiểm soát đâu”.