Núm vú hồng hào của cô bị Quý Đình Tông mút lấy, cảm giác tê tái khi da thịt bị gặm nhấm truyền tới xương cốt, dây đai lưng mỏng manh treo ở chỗ khuỷu tay, đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông như thể đang liếm láp bánh kem, bàn tay lần theo đùi nhào nặn mông cô rồi nhẹ nhàng lướt qua, cuối cùng dừng lại ở xương cụt.
Phía dưới đang chảy máu nên anh không chạm vào, toàn thân có một ham muốn không tên đang sục sôi mãnh liệt, anh cũng không để cô cảm thấy khá hơn mà ra sức tấn công vào vùng đất trước ngực cô, trên bầu vú dày đặc những vết lốm đốm tụ máu do bị cắn mút tạo thành.
Yết hầu nổi rõ của người đàn ông lăn lên lộn xuống, miệng ngậm lấy đỉnh nhọn nhấm nháp hương vị.
“Có sữa không, tôi muốn uống sữa.”
Hàn Trân xấu hổ đến mức hai mắt nóng bừng, sức chống cự bay biến toàn bộ, cô nắm lấy vạt áo của anh, quấn chặt người anh như rong biển, Quý Đình Tông đã đổi sang quần áo mặc ở nhà, màu đỏ rượu càng làm nổi bật làn da ngăm và sự hoang dã nồng đậm trên người anh, bộ quần áo này không thể khóa chặt được thằng nhỏ đang bừng bừng hưng phấn dưới háng, nó cứng như một cái đục sắt giữa hai chân cô, nhiệt độ nóng bỏng như sắp tràn ra ngoài.
Người đàn ông cương đến phát đau, đầu ngón tay vân vê trên đường nét cánh môi Hàn Trân, xúc cảm nhẵn nhụi và mềm mại, không giống như đôi môi khô của anh.
Giọng nói của anh trở nên trầm khàn bởi dục vọng: “Tôi qua phòng sát vách ngủ.”
Hàn Trân biết anh không chịu được, không thể thân mật nên lửa dục trong người càng bùng cháy dữ dội hơn. Cô nâng cằm anh lên rồi hôn vào vùng da có râu, làn da căng mịn, trắng hồng và dáng vẻ sạch sẽ của cô mang theo đôi chút cảm giác quyến rũ.
“Đừng đi mà, em muốn ngủ cùng anh.”
Gân xanh trên trán Quý Đình Tông giật giật. “Em muốn lấy mạng của tôi hả?”
Bảo mẫu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sáng hôm sau, Quý Đình Tông rời khỏi nhà trước, trên bàn bày bữa sáng nóng hổi, xíu mại nấm hương, bánh củ cải, đa số là được mua về.
Hàn Trân chỉ nhìn ra hai miếng trứng ốp la là do anh làm, cách trình bày không có gì đặc biệt, chúng được làm một cách vội vã và không mấy thuần thục, cô cũng chỉ ăn món trứng ốp la.
Hôm nay, bầu khí khí tại Đài truyền hình rất sôi nổi, lãnh đạo Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình Tỉnh đã đến phòng triển lãm của Đài truyền hình để tham quan và chỉ đạo, Giám đốc rất coi trọng chuyện này.
Ông ta yêu cầu toàn bộ nhân viên phải ăn mặc nghiêm chỉnh, trong khi bản thân lại ra vẻ khiêm tốn, chỉ thắt một chiếc cà vạt đỏ tươi, đồng hành cùng đoàn người.
Là cơ quan ngôn luận của quần chúng và Ban tin tức của Chính Phủ, càng vào những dịp trọng đại thì càng phải làm thật hoành tráng.
Bầu không khí vô cùng nghiêm túc, máy ảnh và máy quay phim theo sát hành trình. Bên Trung tâm Giải trí thì hoàn toàn khác biệt, ê-kíp của chuyên mục đời sống địa phương đã tới đây, các diễn viên tham dự đều rất thân thiện và dễ gần, còn chuẩn bị quà cho từng nhân viên của nhà đài.
Cả hai hoạt động này Hàn Trân đều không tham gia, thay vào đó cô đã tới biệnh viện Ngu Sơn một chuyến.
Ông Lôi ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, quả đúng như cô nghĩ, vài ngày trước nơi này bị các đơn vị truyền thông vây chặt như nêm, đến hôm nay người đã vãn đi không ít.
Khi bước vào cô trông thấy một chiếc xe phỏng vấn tin tức đỗ ở cổng bệnh viện, mang biển số của Đài truyền hình Tỉnh, hiển nhiên là bọn họ đã đến trước một bước.
Điều dưỡng tại phòng chăm sóc đặc biệt đi lướt qua người cô.
“Phong thái của Hà Chiêu quá đỉnh, chẳng kém gì ngôi sao.”
Người điều dưỡng bên cạnh cũng không nén nổi kích động, “Tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.”
“Tiếc là anh ấy đã kết hôn rồi.”
“Ly hôn lâu rồi, anh ấy và vợ cũ sống mỗi người một nơi…”
Hàn Trân hơi khựng lại, cô nhìn vào bên trong qua ô kính cửa sổ. Trong phòng bệnh lúc này ngoại trừ ông Lôi và người em gái không còn tri giác đang nằm liệt trên giường bệnh ra, còn có một người đàn ông khác, cô không khỏi liếc nhìn người này hai lần.
Đó là anh cả của Đài truyền hình Tỉnh, Hà Chiêu. Tuổi tác chưa đến ba mươi, vầng trán cao rộng, dáng vẻ tao nhã và ấm áp, trên người mặc áo sơ mi trắng, quần tây trắng, giày da trắng, làn da còn mịn màng hơn cả phụ nữ, phong thái rất hiếm thấy, giống như một bông tuyết sạch sẽ.
Trí nhớ của Hàn Trân rất tốt, cô vẫn còn nhớ một năm trước, khi thành phố Ngu Sơn tổ chức lễ trao giải bất động sản và tiệc rượu chiêu đãi, cô đã gặp Hà Chiêu một lần.
Lúc ấy, cô và ba người dẫn chương trình khác cùng đứng trên sân khấu chủ trì buổi tiệc khai mạc, còn một mình Hà Chiêu đảm nhận vai trò chủ trì buổi lễ bế mạc.
Trên đường đến buổi tiệc, lễ phục của cô vô tình bị một chiếc xe đẩy thức ăn đi ngang qua làm rách, sau khi vào hậu trường sửa sang lại, các đồng nghiệp tập trung lại một chỗ, quên không giữ ghế cho cô, Hàn Trân bất đắc dĩ phải chen lên hàng ghế phía trước tìm một chỗ trống để thưởng thức tiết mục.
Trùng hợp làm sao, chỗ ngồi dành cho khách VIP mà cô chiếm lại là của Hà Chiêu, sau khi biết điều này cô đã đứng dậy, mặt đỏ tía tai trả lại chỗ ngồi cho anh ta.
Hà Chiêu ga lăng phất tay nói không sao cả, đứng một lúc, hoạt động một chút là được rồi.
Danh tiếng và uy tín của anh cả Đài truyền hình Tỉnh rất vang dội trong giới người dẫn chương trình, Hà Chiêu từng vinh dự nhận được giải thưởng “Micro vàng” mà tất cả người dẫn chương trình đều mong ước, khi còn là phóng viên chiến trường ở Manila, anh ta từng phát sinh xung đột với đám bạo dân địa phương, sau đó vì cứu người quay phim đi cùng mà bị thương nặng.
Ngày còn ngồi trên giảng đường đại học, Hàn Trân đã được nghe về những chiến tích của Hà Chiêu, anh ta thực sự là một vị đàn anh đáng kính trong nghề.
Cô không có sự chuẩn bị trước, chỉ đành gõ cửa cất tiếng: “Ông Lôi, em gái ông khá hơn chút nào chưa?”
Hà Chiêu nghe thấy tiếng thì nghiêng đầu nhìn qua, bầu không khí giữa anh ta và ông Lôi lúc này có đôi chút bế tắc, ông Lôi lo lắng cho sức khỏe và sự an nguy của em gái nên không muốn tiếp nhận phỏng vấn.
“Cô Hàn.” Khuôn mặt khó đăm đăm của ông Lôi hiện lên sự kinh ngạc, ông nói: “Tôi còn tưởng là cô sẽ không đến chứ.”
Hàn Trân thiện chí gật đầu chào hỏi Hà Chiêu rồi đáp lời ông: “Công việc trong đài bận quá, vừa có thời gian là tôi tới đây luôn.”
Cô đặt giỏ trái cây to đùng nặng trịch xuống, sau đó nhân thể lấy ra một phong bì, bên trong có mười nghìn nhân dân tệ, đây là số tiền mà đài truyền hình đã quyên góp, Hàn Trân là người bỏ ra nhiều nhất.
Cô rất tinh tế, những điểm mà người khác không chú ý cô đều nhìn ra được và đặt tâm sức vào trong.
“Cái này là dành cho em gái của ông, nằm viện và thuốc men đều cần đến tiền cả.”
Ông Lôi lau đi giọt lệ trên khóe mắt. “Cô Hàn đã giúp tôi rất nhiều rồi, sao còn phải…”
“Việc nào ra việc đó chứ.” Hàn Trân ngồi xuống gọt táo một cách rất tự nhiên. “Sức khỏe của em gái ông thế nào rồi?”
“Tình hình không tốt lắm, bệnh trì hoãn quá lâu, trạng thái hôn mê nhiều hơn là tỉnh táo…” Ánh mắt ông Lôi hiện lên sự căm hờn và phẫn nộ.
“Tào Bình đáng chết trăm ngàn lần, em gái tôi gả cho hắn khi đang độ tuổi đẹp như hoa, vậy mà lại bị giày vò đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này.”
Người phụ nữ nằm hôn mê trên giường bệnh không phát ra bất cứ tiếng động nào, toàn thân phù thũng, khó có thể nhận ra được dung mạo ban đầu, đây là di chứng sau khi vùng chân bị nhiễm trùng và lở loét, các vết bầm tím trải dài khắp cơ thể.
Hàn Trân chỉ mới liếc mắt nhìn cũng đoán được bà ấy từng phải chịu đựng sự tra tấn tàn bạo ra sao.