Hoàng Kiều nói tiếp: “Chủ xe họ Chu, tổng giám đốc của công ty bất động sản Vạn Khai, tạm thời không rõ tại sao anh ta lại bám theo xe của anh.”
Không phải không rõ, chỉ có điều liên quan đến Hàn Trân, anh ta biết chừng mực, nói quá kỹ càng e sẽ khiến Quý Đình Tông không vui.
Lần trước đám côn đồ tới đài truyền hình gây rối, biểu ngữ là do Hoàng Kiều tự tay kéo xuống, những dòng chữ màu trắng in trên đó đều là những lời hết sức hạ lưu.
Cũng may chúng chỉ là giả, nếu Hàn Trân thật sự ngoại tình, vậy thì vị lãnh đạo trực tiếp của anh ta đây chẳng phải sẽ là kẻ thứ ba hay sao.
Hoàng Kiều làm việc dưới quyền của anh không phải mới ngày một ngày hai, hiếm khi thấy Quý Đình Tông có tâm trạng bất ổn như vậy. Sân chơi của quyền lực không phải nơi sạch sẽ, do đó cần phải suy tính cẩn trọng từng bước một.
Anh trước nay luôn vững vàng và kiên định, gặp chuyện gì cũng đều tỏ ra bình tĩnh.
Chỉ duy nhất có lúc ấy là sắc mặt anh tối sầm lại, giống như một khoảng biển chết lặng thinh.
Hoàng Kiều âm thầm tặc lưỡi, thảo nào người ta lại nói phụ nữ là mồ chôn của anh hùng.
Có thể thấy, cho dù đàn ông có mạnh mẽ và tài ba đến đâu thì khi dính vào phụ nữ cũng chạy không thoát được.
“Thương nhân cũng chia làm dăm bảy loại, nhà họ Chu ở vùng này được xem là doanh nghiệp nhỏ, có tiền, cũng có chút quyền thế, kinh doanh trong ngành bất động sản, các dự án ký hợp đồng phần lớn thuộc cấp huyện và thị trấn, nhìn xuống dưới thì oai phong nhưng nếu nhìn lên thì cũng chẳng bằng ai.”
Quý Đình Tông dập tắt điếu thuốc rồi bình thản cất tiếng: “Tôi biết rồi.”
Hoàng Kiều liếc nhìn gương chiếu hậu, hỏi anh: “Việc bám đuôi này có xử lý không ạ?”
Hồ Thiên Nga ở phía xa thắp sáng ánh đèn, ánh sáng phản chiếu qua mặt hồ lạnh lẽo chiếu rọi vào con ngươi đen kịt của người đàn ông.
“Con người khi quá nhàn rỗi khó đảm bảo sẽ không gây chuyện, nên để cậu ta bình tĩnh lại.”
______________________
Hàn Trân vừa vào phòng đã nhận được một cuộc điện thoại, là mẹ cô, sau khi chuyển đến Ngu Sơn, số lần Lý Thu chủ động liên lạc với cô có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cô là người lên tiếng trước: “Đợt trước con đã gửi một khoản tiền vào tài khoản tiết kiệm của mẹ, để dành dùng khi cấp bách, hiện giờ trong tay con không có nhiều…”
Lý Thu sững người vài giây mới mở lời: “Tại sao chương trình con dẫn lại đổi sang người khác?”
Hiếm khi thấy bà ấy không nhắc tới tiền bạc.
Hàn Trân chọn lọc từ ngữ, giọng điệu rất bình thản: “Con đã dẫn chương trình đó hơn một năm, không còn mới mẻ nữa nên đài truyền hình có sự điều chỉnh, sau này sẽ sắp xếp chương trình khác cho con.”
Bầu không khí im lặng bao trùm lấy hai người, Lý Thu nắm chặt điện thoại. “Vậy Chu Tư Khải thì sao, bây giờ hai đứa vẫn ở bên nhau chứ?”
“Không còn ở bên nhau nữa.” Hàn Trân không giải thích, giọng nói đột nhiên dừng lại.
“Nghỉ lễ về nhà một chuyến, mẹ bị đau nửa đầu.”
“Đau đầu thì đến bệnh viện, con sẽ liên hệ với bác sĩ làm kiểm tra tổng quát cho mẹ.”
Lý Thu không biết nói dối, điểm này Hàn Trân được di truyền từ bà, một khi kiếm cớ để nói dối thì giọng điệu ắt sẽ rất cứng nhắc, nói vấp và đầu lưỡi không thể duỗi thẳng.
Thế là bà ấy đành ngả bài, cơn tức giận bốc lên ngùn ngụt: “Con và Chu Tư Khải ly hôn rồi đúng không? Con giỏi lắm, không thèm bàn bạc với gia đình một câu nào, con tưởng giấu được mẹ chuyện này à?”
Dự đoán được tình huống này từ trước, Hàn Trân ngồi xuống mép giường, cảm thấy hơi khó thở. “Con với anh ta thực sự không hợp, nếu sống tiếp với nhau con sẽ rất khổ sở.”
Ở cửa truyền tới tiếng động, là Quý Đình Tông, trên tay anh đang bưng một bát thuốc đông y đen ngòm.
Hàn Trân cúp điện thoại, chặn ngang tiếng nhiếc móc của Lý Thu.
“Uống thuốc nào.”
Vị đắng lan tỏa trong không khí, có thể so sánh với tiêu Tứ Xuyên và hoàng liên, sắc mặt Hàn Trân lộ ra nét khó coi: “Em khỏi ốm rồi.”
Cô tỏ ý không muốn phối hợp, cơ thể trốn về phía sau, một tay Quý Đình Tông tóm lấy bờ mông cô rồi kéo lên đùi mình, sau khi cô ngồi vững, giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông cất lên: “Em uống một ngụm đi, đừng lãng phí thuốc.”
Thuốc này được bảo mẫu hãm theo phương thức dân gian ở quê nhà, bà ấy cho rằng Hàn Trân chưa khỏi hẳn, sắc mặt rất kém, cơ thể cũng quá gầy.
Những lời này Quý Đình Tông không thích nghe.
Hàn Trân nhìn thoáng qua, trong bát thuốc đen ngòm đậm đặc nổi lên mấy mảnh xác ve, gương mặt cô cũng được phản chiếu trong đó, tất cả sóng sánh dao động, hàm răng cô càng cắn chặt hơn.
Quý Đình Tông hiếm khi tỏ ra kiên nhẫn với cô như vậy, anh tấn công từng bước một nhưng ngay cả mép bát cũng không chạm tới được miệng cô. Thế là anh đổi sang cách khác, anh uống một ngụm thuốc sau đó ngậm lấy môi cô truyền thuốc sang, kiểu bón thuốc dã man này khiến Hàn Trân ho sặc sụa, cô đẩy ngực anh ra: “Đắng quá.”
Cô đã tắm rửa, trên bộ váy ngủ chỗ trước ngực có hai chiếc cúc nhỏ, do quá chật mà sắp bung ra, dòng nước nhỏ xuống từ ngọn tóc lăn vào khe ngực trắng nõn.
Sống lưng Quý Đình Tông căng cứng, cơ bắp nổi lên, sự bức bối trong người lại bị cảnh tượng này thổi bùng, rất khó có thể che đậy, anh ôm chặt lấy vòng eo đang không ngừng vặn vẹo của cô gái trong lòng, còn mặt thì vùi vào ngực cô.
Sữa tắm chiết xuất từ bạch trà và đu đủ, khi được xúc tác bởi nhiệt độ cơ thể mùi hương càng trở nên nồng đậm hơn, cánh mũi Quý Đình Tông dán chặt lên da thịt trắng mịn hít hà.
“Em thơm quá.”