Đuôi xe chìm trong bóng tối còn phần đầu xe lộ ra dưới ánh đèn đường, rung lắc dữ dội.
Quý Đình Tông lột quần và áo sơ mi của cô ra, Hàn Trân phản kháng, giọng nói như sắp khóc đến nơi: “Đừng làm trong xe mà.”
Giọng cô mang theo âm mũi mềm mại, như thể đang mời gọi người khác cùng mình mây mưa. Hơi nóng trong cơ thể người đàn ông bốc lên, anh không nhân nhượng. “Tôi muốn làm ở đây, nghe lời nào.”
Anh vươn tay về phía ghế lái, tắt đèn xe phía trước đi. Trong bóng tối mịt mù, nhiệt độ kéo theo dục vọng nhanh chóng dâng cao, Hàn Trân ngồi trong lòng anh, âm thanh khi hai người hôn môi ướt át và dấp dính. Trong khoang sau chật hẹp vang vọng âm thanh mờ ám khi môi lưỡi của cả hai quấn lấy nhau.
Bộ ngực hình giọt nước của cô đầy đặn và trắng nõn, đầu v* xinh xắn cọ lên áo gile màu xám của anh, cọ đến mức ửng hồng, dâm đãng, như thể sắp chảy ra sữa đến nơi.
Cô bị hôn đến mức không còn biết gì nữa, Quý Đình Tông móc thằng nhỏ dưới háng ra, kéo tay cô ép cô cầm lấy nó mà vuốt ve. Thứ đó còn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng kích thước đã rất kinh người, gân xanh nổi lên chằng chịt, trông rất dữ tợn.
Tim Hàn Trân như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay cô bị hun nóng đến mức run lên, thứ đang nắm trong tay cứng ngắc, cô không kìm được phải thốt lên: "Lớn quá."
Lời ngợi khen của tình nhân vượt qua cả thứ thuốc kích dục mạnh nhất trên đời.
Thằng nhỏ dưới háng Quý Đình Tông khẽ giật lên trong tay cô, sau đó lại cương to hơn một chút, phần quy đầu to lớn nóng bỏng chọc vào vùng bụng dưới trắng nõn mềm mại của cô, khiến cho da thịt nơi đó không rỏi phát run.
Vùng đất bí ẩn giữa hai chân cô ngứa ngáy, không tự chủ mà mấp máy liên hồi, dâm dịch bắt đầu rỉ ra, cách một lớp quần lót mỏng, dương v*t liên tục cọ sát, đâm chọc vào cửa động. Cô đã ướt đẫm, hơi thở rối loạn, giữa hai chân là một mảng ẩm ướt lầy lội.
Cô chủ động vạch quần lót của mình ra, thứ cứng rắn nóng bỏng của người đàn ông chen vào một tấc, Quý Đình Tông không hài lòng với kiểu cọ xát hời hợt như vậy, cơ bắp trên cánh tay anh nổi cộm lên như muốn bung ra khỏi lớp áo sơ mi, để anh có thể thoải mái lên xuống xỏ xuyên cô. Bên trong âm đ*o ẩm ướt, mềm mại và trơn trượt, đám lông thưa thớt bám chặt lấy khiến vùng eo của anh như bị điện giật, hơi thở gấp gáp.
Cảm giác căng trướng và tê dại truyền tới khoang bụng, Hàn Trân không khỏi rên rỉ, cô ngửa cổ ra sau, dựa vào ghế trước của xe, hai chân dang rộng, vùng bẹn khẽ run rẩy, vòng eo thon gọn bị bàn tay Quý Đình Tông nắm lấy.
Trong ánh mắt nóng bỏng của anh, cô trông mềm mại như một miếng đậu hũ, da thịt trơn nhẵn như ngọc, như thể không xương không cốt, mỗi tấc trên cơ thể đều khiến anh bị mê hoặc đến mức trầm luân, điên cuồng, sa đọa.
Tuy không gian có hạn nhưng thế tấn công của anh vẫn rất mạnh mẽ, vòng eo cường tráng và rắn chắc của Quý Đình Tông không chút mỡ thừa, rãnh bụng và đường nhân ngư rất sâu, khi anh dùng sức, chúng hiện lên trông vô cùng quyến rũ.
Mỗi một cú thúc hông của anh đều xóc nảy như khi một con ngựa hoang bị đứt cương, khiến cho Hàn Trân rên rỉ điên cuồng, bộ ngực của cô không ngừng rung lắc, chịu đựng sự giày vò thô bạo của anh.
Giọng nói của Quý Đình Tông trầm thấp gợi cảm, tràn đầy dục vọng và yêu thương: "Tiểu Trân, thoải mái không em?"
Đôi mắt hạnh của Hàn Trân trong sáng nhưng không mất đi sự quyến rũ, khi cô khóc, đôi mắt đỏ bừng lên trông vô cùng đáng thương, miệng cô phát ra âm thanh vừa hư hỏng vừa uất ức: “Ưm… aaa…”
Quý Đình Tông nhào nặn hai cánh mông đầy đặn của cô rồi ép chặt chúng vào háng mình, liên tục đưa đẩy, vùng eo và bụng của anh dán sát vào người cô, môi cũng áp lên môi cô, động tác mạnh mẽ như thể muốn khảm cô vào xương cốt mình. "Đừng kêu nữa, có người trông thấy em bây giờ."
Hàn Trân đắm chìm trong dục vọng, trong cơ thể như có từng đợt sóng va đập, dâm dịch tiết ra ào ạt, cô bám chặt vào cánh tay anh, cánh môi hé mở, hai bên má đỏ bừng, ánh mắt mê ly.
Giữa cơn sóng tình cuồng loạn và kích thích, cô gái này xinh đẹp đến mức không gì sánh bằng.
Khi phát tiết dục vọng, cho dù người đàn ông có nghiêm túc và cứng nhắc tới đâu thì vẫn sẽ kiếm tìm sự kích thích và điên cuồng nguyên thủy.
Trong không gian bí bách, những trải nghiệm xa lạ và đột ngột lay động lý trí con người như thủy triều dâng.
Hai cánh mông trắng như tuyết của Hàn Trân run rẩy, cô cảm nhận được sự động tình trong từng cú va chạm của anh, nó mãnh liệt đến mức như thể muốn xé nát nơi sâu nhất trong linh hồn của cô.
Một cảm giác tê dại như có dòng điện chạy dọc theo sống lưng, các ngón chân cô vô thức siết chặt lại...