Lòng bàn tay Quý Đình Tông chống lên giường, cánh tay rắn chắc với những đường mạch máu nổi rõ. Cô nằm dưới thân anh, đôi mắt phản chiếu ánh đèn như những vì sao lấp lánh, dáng vẻ trông thật xinh đẹp và đáng yêu.
Cô càng ngày càng trở nên nữ tính hơn.
"Dứt khoát vậy cơ à." Anh xoa nhẹ lên phần bụng phẳng lì trắng nõn của cô, giọng điệu có ý thăm dò, "Tiểu Trân, chẳng lẽ em không có chút tình mẫu tử nào với con của tôi ư?"
"Em sẽ không vì tình mẫu tử mà nhẫn nhịn đâu." Vẻ mặt Hàn Trân rất quật cường, im lặng một lúc cô mới thốt ra một câu, "Không làm người tình của anh, càng không bán bụng mình."
Người đàn ông nhíu mày, "Nói cái gì đó."
"Bà Quý nói cha anh sẽ không đồng ý cho chúng ta kết hôn." Trong mắt cô như có ngôi sao lấp lánh.
"Anh sẽ cưới kiểu phụ nữ thế nào làm vợ và sinh con, trong lòng anh hiểu rõ. Hồi ba mươi ba tuổi, anh được điều xuống địa phương, đối tượng liên hôn được giới thiệu cho anh họ Lộ, con gái độc nhất của một giám đốc ngân hàng, cả cái cô Hồ mà Giám đốc Cố từng nhắc tới kia, từ xuất thân, gia thế cho tới ngoại hình càng miễn bàn cãi. Em từng ly hôn mà lại mơ tưởng dùng con để trèo cao, cha anh chắc chắn sẽ không đồng ý…"
Hàn Trân nghẹn ngào, sắc mặt Quý Đình Tông trở nên rất nặng nề.
"Đứa bé là ngoài ý muốn, ngay từ đầu em đã không muốn giữ lại, bà Quý nghe xong còn khen em."
Biết Khương Miểu không có ý tốt, anh thẳng người dậy ngồi bên mép giường, lông mày nhíu lại càng chặt, "Khen em?"
Hàn Trân quay mặt đi nơi khác, không nhìn vào mắt anh, "Khen em biết lấy lùi làm tiến, sử dụng chiêu này rất cao siêu."
Bầu không khí im lặng trong phút chốc.
Giọng anh trở nên nghiêm túc như đang xử lý công việc, "Em có suy nghĩ thế nào?"
Hàn Trân dường như để tâm tới lời nói của Khương Miểu, nhưng cũng dường như không để ý, cô cắn mở một góc trên túi sữa, sau đó hỏi một câu không đầu không đuôi, "Em trông có giống hai mươi tư tuổi không?"
Quý Đình Tông cảm thấy khó hiểu, anh nhìn cô rồi thành thực đáp: "Thanh khiết mộc mạc như đóa phù dung, nhìn như mười tám."
"Vậy thì tốt."
"Tốt cái gì?"
"Đàn ông nhiều như vậy, em không cần phải ôm khư khư mãi một người. Anh không cưới thì em vẫn có thể gả cho người khác."
"Dã tâm gớm nhỉ." Biểu cảm trên mặt anh bình tĩnh nhưng lại toát lên nét lạnh lùng, "Trong bụng mang giống của tôi mà vẫn muốn gả cho người khác hả."
Sự bực bội dấy lên trong lòng cô, "Giữ gìn tốt thì sao lại không thể."
Hiển nhiên lời này khiến anh không vui, cơ thể anh áp sát lại gần rồi cúi xuống.
Hàn Trân không kịp né tránh, bị ép mở miệng đón nhận nụ hôn sâu và vô cùng thô bạo của anh, lưỡi bị mút vừa đau vừa tê, cô còn bị sặc sữa nên ho dữ dội, hai má đỏ bừng lên.
"Tôi không buông tha thì đến sáu mươi tuổi em cũng không gả cho ai được hết." Quý Đình Tông nói dứt lời thì đi thẳng đến thư phòng.
Bảo mẫu liên tục mang trà và trái cây tới, sau đó quay lên lầu, "Ngài Quý vẫn đang nói chuyện điện thoại, thi thoảng còn cãi vã với đối phương mấy câu, nội dung cụ thể tôi không rõ lắm." Bà ấy cấy tiếng dò hỏi, "Cô Hàn, hai người không cãi nhau chứ?"
"Không có." Hàn Trân cảm thấy buồn ngủ, cô xua tay bảo bà ấy ra ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng lại.
Rạng sáng, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm rền, mưa rơi xối xả như trút nước, cửa sổ đã được khóa chặt và kéo rèm.
Tiếng rên rỉ của cô vang lên trong bóng tối, không có sức xuyên thấu, nghe rất nũng nịu và yếu ớt.
"Kẹp chặt một chút." Quý Đình Tông nắm lấy ngực cô, khối thịt nhấp nhô sóng sánh trong lòng bàn tay, ngón tay anh nhẹ nhàng vân vê núm vú rồi dần chuyển sang véo mạnh.
Thứ to lớn và cương cứng của anh đang chèn giữa hai đùi cô, ra vào nhịp nhàng, chất lỏng trơn trượt chảy ra từ cửa mình làm ướt nhẹp thằng nhỏ của anh và vùng đất non mềm giữa hai chân cô.
Quý Đình Tông không dám dùng quá nhiều sức.
Sau khi mang thai, ngoài vòng ngực thì các bộ phận khác trên cơ thể Hàn Trân vẫn chưa phình ra, để lên hình xinh đẹp, trước đây cô kiểm soát việc ăn uống rất nghiêm ngặt.
Hiện nay chuyển sang ăn nhiều bữa nhỏ, dù ăn bao nhiêu đồ bổ dưỡng thì eo và đùi cô vẫn rất mảnh mai.
Nếu va chạm quá mạnh, sợ rằng cô và con sẽ không xong mất.
Hàn Trân víu lấy cần cổ ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông, siết chặt chân, đồng thời nâng mông lên đón nhận anh, vùng kín của cô nóng rát, cây gậy to lớn của anh ma sát khiến cô cảm thấy vừa tê dại vừa thoải mái.
Cô không khỏi ca thán, "Anh nên uống thuốc đi."
dương v*t đang nằm giữa đùi cô, càng ngày càng ma sát lên cửa mình một cách đói khát, quy đầu đỏ thẫm dường như chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể đi vào trong cơ thể cô, nhưng anh đã kiềm chế, chỉ đâm sâu vào má trong đùi, hạt ngọc nhạy cảm liên tục bị cọ sát khiến cho bụng dưới của cô căng cứng.
Váy ngủ nhăn nhúm của cô bị vén lên tới ngực, Quý Đình Tông giữ chặt vòng eo mảnh mai của cô, cảm nhận được cô đang run rẩy mất kiểm soát, giọng nói trầm khàn của anh mang theo ý cười, "Tôi mà uống thuốc thì em có chịu nổi không."
Chưa cần thuốc, sức lực và độ bền của anh ta đã đủ để làm người ta kiệt sức rồi.
Thuốc tăng cường sinh lý là thứ rất phổ biến trong giới của anh bởi các đồng liêu hầu hết là người đã có tuổi, Quý Đình Tông không dám đảm bảo hai mươi năm tới không cần dùng tới thứ đó, nhưng chí ít trong vòng mười năm, anh chắc chắn không cần.
"Thuốc… giảm ham muốn cơ"
Hàn Trân nhắm mắt thở hổn hển, hai bên bẹn run lên, lồng ngực người đàn ông rắn chắc và nóng rực, hơi thở phả vào tai cô như ngọn lửa nhóm lên đống cỏ khô, nóng bỏng như muốn lấy mạng người, điều này càng khiến cô cảm thấy khô nóng và run rẩy không thôi.
"Anh… lớn tuổi rồi, ngày nào cũng hưng phấn như vậy thì khổ quá."
Mông bị véo mạnh in rõ dấu ngón tay, Hàn Trân không kìm được mà hét lên, hang động bên dưới lại trào ra một dòng nước.
Màn đưa đẩy dâm đãng dừng lại.
Mặt mày Quý Đình Tông sa sầm lại, trở mình cầm đồng hồ ở đầu giường lên, ngón tay vuốt qua mặt đồng hồ rồi xuống giường mặc quần áo.
Từ "lớn" có thể dùng để hình dung rất nhiều bộ phận, nhưng nếu đem ra mô tả tuổi tác thì là một sự xúc phạm.
"Hai ngày tới tôi sẽ ngủ ở phòng bên cạnh."
Hàn Trân xoa mông, hé mắt liếc nhìn thứ đồ bị anh nhét vào quần kia, chỗ phồng lên rất nổi bật, chứng tỏ ham muốn vẫn rất mạnh mẽ.
"Anh già rồi, điều này chẳng phải sự thật sao."
Động tác của anh ngưng lại, liếc xéo cô một cái, không nói năng gì.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, Hàn Trân ngáp ngắn ngáp dài, "Cô Lâm xấp xỉ tuổi em mà gọi anh là chú."
Anh ta vẫn im lặng như cũ.
Cô mơ màng đến nỗi không rõ mình đang nói gì, "Em cũng nên gọi anh là chú Quý mới phải."
"Em một vừa hai phải thôi." Cánh cửa đóng sầm lại.
Trong lúc Hàn Trân ăn sáng, bảo mẫu dọn dẹp thùng rác trong bếp, đồng thời nhắc đến chuyện nửa đêm hôm qua anh vẫn vào thư phòng, vùi đầu viết gì đó liên quan đến công việc hàng giờ đồng hồ.
Khi cuộc sống tràn ngập năng lượng tích cực thì khí sắc con người cũng trở nên tốt hơn, dù là ở bất cứ giới nào thì đạo lý này vẫn luôn đúng, những người luôn phải đối mặt với rắc rối, dù có ngụy trang đến đâu cũng khó che giấu được sự mệt mỏi.
Quý Đình Tông luôn tràn đầy năng lượng, trời vừa hửng sáng, sau khi màn chạy bộ kết thúc, anh tắm rửa và thay quần áo, sau đó đáng lẽ sẽ tới văn phòng ngay.
Anh vừa bị phê bình nên chuyện thăng chức có vẻ bị gác lại.
Nhưng trong quan trường tồn tại mánh khoé "nịnh trên át dưới", như người ta vẫn nói, ý kiến của lãnh đạo còn lớn hơn cả hiến pháp.
Quý Đình Tông có hành vi can thiệp vào thị trường, dính dáng tới cuộc cạnh tranh không lành mạnh, nhưng lại không tìm ra vấn đề kinh tế của anh.
Quy trình đấu thầu cũng trở nên toàn hợp lý và hợp quy sau một vài thao tác.
Việc bổ nhiệm cán bộ cấp tỉnh do Bộ Tổ chức Trung ương xem xét nghiên cứu, Trương Ngọc Khôn không kiêng kỵ mà đứng ra nói chuyện, vậy là bên trên lại truyền ra tin tức về việc điều động chức vụ của anh.
Sáng nay, anh cố tình nán lại nhà nửa tiếng, chờ Hàn Trân ăn xong cháo, anh gọi cô vào thư phòng.
"Anh không đến cơ quan à, hay là do phạm lỗi…" Cô lập tức bịt miệng, không nói thêm gì nữa.
Quý Đình Tông cười khẩy, "Sao trước đây tôi không phát hiện ra em giỏi chọc tức người khác tới vậy nhỉ."
Anh vừa ra khỏi phòng tắm, mái tóc vẫn còn ẩm ướt dính trên trán khiến cho đường nét cứng cáp trên khuôn mặt anh trở nên dịu đi, mùi hương dễ chịu lan tỏa trong không khí. Anh mở ngăn kéo, đặt một cuốn sổ đỏ trước mặt cô.
"Cầm lấy."
Sau khi mở ra, Hàn Trân lập tức sững người, cảm thấy vừa mừng vừa lo trước sự yêu chiều của anh, căn biệt thự hai tầng tuyệt đẹp này hiện đã đứng tên cô.
Trước khi rời đi, cô dịu dàng chỉnh lại cà vạt giúp anh, nó dày và rộng hơn cà vạt thông thường một chút, "Đình Tông, thật ra anh không hề già chút nào mà là chín chắn, đàn ông càng chín chắn lại càng có sức hấp dẫn hơn."
Nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nhíu mày nhưng lại không nhịn được bật cười, "Cái đồ tham tiền này."
"Tối nay anh muốn ăn cá không? Em nấu cho anh."
Nụ cười trên mặt Quý Đình Tông lập tức biến mất, "Em nghỉ ngơi đi, không cần phiền phức vậy đâu."
Bảo mẫu đưa áo khoác tới, "Cô Hàn, lần trước cô nấu cá làm nổ tung cả nồi, mùi tanh nồng nặc, mấy ngày sau đó phòng bếp bốc mùi như nhà vệ sinh."
Hàn Trân cười gượng, "Vậy thì chị Phương làm, em sẽ bưng đĩa."