Sau khi người được đưa vào phòng mổ, Hàn Trân nhận ra chân mình đã mềm nhũn, Chu Tư Khải đánh người xong thì lập tức bỏ chạy, anh ta mắc chứng sợ máu, nhìn thấy máu là kinh hồn bạt vía, sắc mặt tái xanh, cơn say cũng tiêu tán, trước khi đi còn không quên chỉ tay vào Hàn Trân nói một câu “cô hãy đợi đấy”.
Trước đây anh ta diễn xuất quá mức chân thật, Hàn Trân bị tình yêu che mờ mắt, hiện nay khi đã tỉnh táo lại, cô bàng hoàng nhận ra rằng ngay cả sự dịu dàng và khiêm tốn mà anh ta từng tỏ ra trong quá khứ cũng chỉ là giả tạo.
Anh ta còn ra tay với đồng nghiệp trong đài, đầu óc cô lúc này rối như tơ vò, cả gấu áo lẫn tay áo đều dính đầy máu, mùi tanh nồng nặc đến ngạt thở, một hồi lâu sau mới hồi thần trở lại, cô đi vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang để rửa ráy.
“Cô Hàn, cô cũng ở đây sao.”
Tình cờ lại chạm mặt người quen, đối phương chính là Hoàng Kiều, anh ta đang đi xuống cầu thang, trên tay xách theo túi thuốc.
Hàn Trân ngây người, Hoàng Kiều trông thấy gấu áo cô có vết máu: “Cô Hàn bị thương sao?”
Cô lắc đầu, đáp: “Không phải tôi, là đồng nghiệp của tôi bị thương.”
“Có nghiêm trọng không? Nhìn chỗ máu này thì chắc hẳn không nhẹ đâu.”
Cảm xúc của cô đi xuống: “Cũng hơi hơi.”
Quý Đình Tông là người có đời sống riêng tư nghiêm túc và sạch sẽ, anh nghiện công việc, được cấp trên đánh giá cao, đồng liêu theo dõi sát, hiếm thấy có chuyện trăng gió cản trở được anh.
Sau hai đêm tại phố Kim Thúy Hồ đó, Hoàng Kiều ít nhiều cũng cảm thấy tò mò về cô, anh ta không dám nhiều lời trước mặt thủ trưởng, với tư cách là tài xế của lãnh đạo, anh ta cần giữ vững thái độ không nghe ngóng, không đoán mò, không can thiệp.
Lần này chỉ là vô tình chạm mặt.
Cô liếc nhìn túi thuốc, “Anh bị bệnh sao?”
“Là thuốc của Thư ký trưởng. Anh ấy bị đau dây thần kinh.”
Hàn Trân cau mày, hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
Nhận ra mình đã nói quá nhiều, Hoàng Kiều lập tức thoái thác: “Không lâu, triệu chứng cũng nhẹ thôi, tôi còn có việc phải làm, không quấy rầy cô Hàn nữa.”
Cô do dự vài giây rồi cất tiếng hỏi: “Anh ấy cũng ở đây ư?”
Bước chân đang xuống lầu của Hoàng Kiều chậm lại, nhưng không dừng hẳn: “Không ở đây, lúc này Thư ký trưởng hẳn là đang xử lý công vụ.”
Lời vừa dứt thì người cũng biến mất khỏi hành lang.
…
Cùng làm việc tại đài truyền hình, Hàn Trân không muốn làm to chuyện, cô đã đồng ý với biên tập viên rằng mình sẽ phụ trách việc đưa cơm ba bữa sáng trưa chiều cho anh ta trong hai ngày nhập viện này.
Trong lòng biên tập viên vốn tràn đầy oán hận bởi không dưng lại dính vào tai họa đổ máu này, nhưng anh chàng biên tập viên độc thân này lại có ý với cô. Cô sử dụng phương thức quan tâm, ngôn từ ngọt nhẹ thể hiện sự hối lỗi, người này cũng rất trượng nghĩa, anh ta hứa sẽ không tiết lộ với ai trong đài truyền hình.
Tâm trạng căng như dây đàn của Hàn Trân vừa mới được thả lỏng đôi chút, ngay sau đó đã bị kéo căng đến cực hạn rồi đứt hẳn.
Chu Tư Khải không chỉ nói chơi, mà anh ta đã làm thật.
Công ty Vạn Khai hoạt động trong lĩnh vực bất động sản, thành lập bộ phận phá dỡ bao gồm một đám côn đồ khét tiếng trong thành phố. Chu Tư Khải ra lệnh cho mấy tên đầu trọc xăm trổ tập hợp mười mấy người đứng trước cổng đài truyền hình, giăng biểu ngữ bôi nhọ Hàn Trân.
Đúng lúc này các phóng viên của bộ phận tin tức vừa xuống địa phương lấy tin tức trở về, hai nhóm người đối đầu không ai chịu nhường ai, lối vào đài truyền hình bị chặn lại, khung cảnh trở nên náo loạn và mất kiểm soát.
Hàn Trân lao ra ngoài, đầu cô như bị giáng một gậy, nội dung trên biểu ngữ khiến hai mắt cô đỏ bừng, mạch máu trên thái dương như sắp nổ tung, đầu óc choáng váng.
“Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát!”
Chủ nhiệm vô cùng tức giận, ra lệnh cho bảo vệ đuổi chúng đi, bọn côn đồ vốn đã man rợ, có người chống lưng lại càng thêm hống hách.
Lợi dụng quân số đông đảo, bọn chúng la hét, chửi bới, thậm chí còn chặn phóng viên của bộ phận tin tức lại không cho vào đài, mục đích là để đổ thêm dầu vào lửa, vu cáo Hàn Trân khiến cô mất hết mặt mũi, không thể làm việc tại đài truyền hình được nữa.
Tay cô run rẩy ấn gọi cảnh sát, đầu dây bên kia vừa nghe thấy địa chỉ của đài truyền hình thì lập tức cúp máy, Hàn Trân gọi liên tiếp ba lần nhưng đều vô vọng.
Cảnh sát không tới, đám người quen gây rối này sẽ không dừng lại.
Chủ nhiệm chống nạnh, quay người về phía cô: “Tôi sẽ liên hệ với giám đốc ngay bây giờ. Hàn Trân, cô bảo tôi phải nói thế nào về cô đây, cô nhìn xem mình đã gây ra rắc rối gì cho đài truyền hình đi!”
Cô nghiến răng nghiến lợi, không nói tiếng nào, cô rất hối hận vì ban đầu mình đã quá nhân nhượng Chu Tư Khải, để anh ta lộng hành thế này.
Bên này tiếng người ầm ĩ, tình cảnh náo loạn, Hàn Trân không có chỗ nương thân, cũng không có đường lùi, cô giống như một cây sậy đang đung đưa trong gió bão, dáng vẻ bất lực khiến cho người ta nhói lòng.
Hoàng Kiều chen vào cuối đám đông, sau khi hiểu rõ tình hình, anh quay lại ngã tư, ngồi vào ghế lái của chiếc Audi: “Có một nhóm côn đồ đang gây rối, chúng nhắm vào cô Hàn.”
Quý Đình Tông đang xem một tập văn kiện đặt trên đùi, từ vẻ mặt không đoán ra được cảm xúc của anh: “Gọi cảnh sát đi.”
Hoàng Kiều bấm điện thoại, kể rõ sự việc, người ở đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
“Lãnh đạo, cảnh sát khu vực không thụ lý.” Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Người mà cô Hàn chọc phải hẳn là có chút lai lịch, đối phương đã lót đường trước nên tạm thời cảnh sát sẽ không xử lý.”
Quý Đình Tông đóng văn kiện lại, sắc mặt lạnh tanh: “Gọi cho cục cảnh sát.”
Điện thoại vừa kết nối, Hoàng Kiều lập tức đưa máy cho anh, người ở đầu dây bên kia hiển nhiên rất bất ngờ, giọng nói khiêm tốn cất lên: “Đã xảy ra chuyện phong ba bão táp gì mà khiến lãnh đạo tỉnh phải ra mặt thế này, Thư ký trưởng Quý đang đi thị sát, có chỉ thị gì ư?”
Nụ cười của anh toát ra sự lạnh lẽo: “Chỉ thị thì không dám, trước cổng đài truyền hình thành phố đang có một đám người gây rối, cảnh sát khu vực không xử lý nên tôi phải gọi điện để báo cáo với Cục trưởng Tiêu.”
Đầu dây bên kia sửng sốt vài giây, sau đó hoang mang cất tiếng: “Chuyện này tôi thực sự không biết, tôi sẽ cử người đến đó ngay bây giờ.”
Sau khi cúp máy, Hoàng Kiều đưa bao thuốc để trên bảng điều khiển cho anh, Quý Đình Tông rút một điếu, hạ cửa kính xe xuống một nửa, nhìn sang bên đó rồi nói: “Cậu qua đó tháo hết biểu ngữ xuống cho tôi.”