• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời này của đối phương, Tưởng Thiên Thừa cảm thấy không vui, làm ăn mà không tính tới lợi ích thì trời tru đất diệt, thế nhưng ông ta không tiện phản bác trước mặt anh.

Tại một quốc gia có bộ máy quan liêu, dù tư bản có hùng mạnh tới đâu, địa vị được nâng cao thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể lôi kéo giới cầm quyền, không bao giờ thắng được quyền lực.

Quý Đình Tông hiện đã vào Ủy ban Thường vụ tỉnh, giữ chức vụ Thư ký trưởng, hơn nữa còn có mối quan hệ mật thiết, có thể nói là dây mơ rễ má với Bí thư.

Với tư cách là người tiếp nối quyền lực của nhân vật đứng đầu tỉnh, nguồn lực và tầm ảnh hưởng của anh lớn hơn ngày còn làm Thị trưởng rất nhiều.

Tưởng Thiên Thừa nở nụ cười rồi dập điếu xì gà, trên mặt bàn gỗ lim quý giá ngay lập tức xuất hiện một lỗ đen, “Tôi không thay đổi, thế nhưng anh lại thay đổi rất nhiều”.

Quý Đình Tông nhướng mày, “Tuổi tác lớn rồi sao?”

“Anh không còn nhiệt huyết như hồi ở Cát Đông nữa”

Tại một nơi phức tạp như Văn phòng Tỉnh uỷ, năng lực và tình người bổ trợ cho nhau, đồng thời chúng cũng mài giũa nhiệt huyết và kìm nén bản chất thật của con người.

Quý Đình Tông không cho là như vậy, anh khẽ cười hai tiếng rồi uống hết rượu trong ly.

_______________

Sau khi Hàn Trân ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi tới bên ao cá ngoài sân vườn ngắm nhìn mấy con cá koi mập mạp đang bơi lội trong hang đá nhân tạo.

Người giúp việc tìm thấy cô, “Cô Hàn, cô không quay về bàn sao?”

Hàn Trân ném vào trong ao một nắm thức ăn cho cá, “Tôi ăn no quá nên muốn vận động một chút”.

Cô tinh ý nên cố tình không trở lại căn phòng đó, bàn tiệc của đàn ông, nếu cô có mặt thì cuộc nói chuyện của họ sẽ phải dè chừng.

Vậy nên cô tự tìm cho mình một chỗ để nán lại, những tưởng còn phải đợi một lúc lâu nữa, nhưng do Tưởng Thiên Thừa cứ nói lảm nhảm mãi, khi ông ta hưng phấn định khui chai rượu XO thứ hai thì Quý Đình Tông đã cản lại.

Anh nói thẳng rằng thời gian không còn sớm nữa, lúc này anh cũng phát hiện Hàn Trân đi vệ sinh mãi chưa thấy trở về.

Tưởng Thiên Thừa tiễn anh ra cửa, hai người dừng chân dưới một cột đèn trụ trong sân, “Lần này đến gấp gáp quá, đợi trở về Ngu Sơn tôi sẽ lại hẹn ông chủ Quý sau”.

Quý Đình Tông mỉm cười, “Nhất định rồi”.

Ánh mắt anh tìm kiếm bóng dáng của Hàn Trân, lúc này cô đang ngồi xổm bên ao nước, cơ thể nhỏ bé được ánh đèn le lói bao phủ trông như một chú mèo lông trắng.

Hàn Trân ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cô đứng dậy hỏi: “Mình về sao anh?”

“Ừ”

Quý Đình Tông đã uống nửa chai rượu ngoại, vạt áo trước ngực mở phanh, làn da trên ngực và xương quai xanh ửng đỏ hệt như dáng vẻ quyến rũ khi dục vọng lên tới cao trào, Hàn Trân trông mà miệng lưỡi khô nóng.

Cô quay đầu sang nói với người đàn ông: “Anh uống rượu rồi, để em lái xe nhé”.

“Để thư ký của lão Tưởng lái đi”

Hiển nhiên lần đụng xe trước đó đã khiến Quý Đình Tông nảy sinh nghi ngờ đối với kỹ năng lái xe của cô.

Thế nhưng Hàn Trân rất kiên quyết, “Em lái được mà”.

Thấy cô cố chấp như vậy, anh cũng không ngăn cản nữa mà ngồi theo vào ghế lái phụ. Về việc lái xe, cô không cố thể hiện nhưng khá tự tin, khi về tới khách sạn thì trời đã rạng sáng.

Đứng trong thang máy, Hàn Trân nhìn xuống đường phố vắng lặng lập lòe ánh đèn neon, thế gian như thể chỉ còn sót lại hai người bọn họ, cô chủ động vòng tay ôm lấy eo của Quý Đình Tông, “Ngày mai mình phải về rồi đúng không anh?”

“Chuyến bay lúc ba giờ chiều”

“Cùng nhau đi du lịch thế này, anh có vui không?”

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô chăm chú, ngón tay anh vân vê mái tóc dài bồng bềnh của cô, “Vui”.

“Em cũng rất vui”

Hàn Trân cười híp mắt, tay cô ôm chặt lấy người đàn ông, cơ thể mềm mại y như một nụ hoa e ấp trong lòng anh, “Sau này mình thường xuyên đi du lịch nha anh”.

Quý Đình Tông ừ một tiếng, anh rất thích dáng vẻ nũng nịu này của cô, đèn trong phòng còn chưa bật, hai người đã trao nhau nụ hôn nồng nàn trong bóng tối.

Có lẽ người đàn ông này có tài năng thiên bẩm là khơi gợi ham muốn của người khác, một nụ hôn thôi cũng đã đủ khiến cho cơ thể Hàn Trân mềm nhũn, lý trí suy sụp.

Chiếc váy trắng xinh đẹp rơi xuống khỏi người cô, bầu vú áp sát lên cơ bắp săn chắc và nóng rực được phơi bày qua phần cổ áo mở phanh của người đàn ông.

Xúc cảm mềm mại từ bầu vú khiến anh không hài lòng với việc chỉ cọ xát, anh vùi đầu xuống gặm nhấm núm vú đang cương cứng.

Hàn Trân hét lên một tiếng, tay ôm lấy đầu của người đàn ông, nửa muốn kháng cự, nửa muốn hưởng thụ, “Không được, còn chưa tắm mà”.

Dục vọng của đàn ông sau khi uống rượu luôn rất mãnh liệt, thứ cứng rắn giữa hai chân anh chọc lên khe mông đang khép chặt của cô, “Tôi đâu có chê”.

Anh áp sát vào lưng cô rồi hôn lên từng centimet trên đường cong cơ thể, nụ hôn hướng xuống, cuối cùng môi lưỡi anh vương vấn tại vùng hõm eo nhạy cảm của cô.

“Tiểu Trân, mông em có màu đào mật này”

Giọng nói trầm khàn của Quý Đình Tông mang theo ý chòng ghẹo, Hàn Trân run rẩy bổ nhào về phía mép giường, hơi thở loạn nhịp, cơ thể cô lúc này xụi lơ như một vũng bùn nhão. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK