Tinh dịch dính ở vùng kín đã được rửa sạch, Quý Đình Tông rời đi lúc rạng sáng, không có ý ở lại qua đêm.
Chiếc giường đơn rộng mét hai cũng không chứa nổi anh.
Chiếc xe dưới lầu còn chưa tắt máy, Hoàng Kiều ngồi xổm ở trước mui xe chờ đợi, cho tới khi Quý Đình Tông bước ra từ trong toàn nhà, anh ta ném điếu thuốc, kéo cửa xe rồi hỏi: “Thủ trưởng, trở về đại viện Tỉnh ủy ạ?”
Quý Đình Tông “ừ” một tiếng, ngồi vào ghế sau, trước khi xe lăn bánh rời đi, anh nhìn lên tầng sáu, chiếc váy ngủ quyến rũ kia đã được gỡ xuống, giờ phút này đang được Hàn Trân mặc lên người.
Cô có làn da trắng ngần, màu tím nhạt rất hợp với cô.
________
Sáng sớm, khi Hàn Trân bước vào đài truyền hình, có không ít tiếng thì thầm to nhỏ vang lên phía sau cô, trên bàn làm việc có một bó hoa được kết bằng tiền mặt, còn có tấm thiệp kèm theo: “Chúc mừng chương trình "Linh quang lóe sáng" của Tiểu Trân giữ vững được vị trí đầu bảng”.
Không cần phải nghĩ, nét chữ rồng bay phượng múa này chắc chắn là của Chu Tư Khải, khi chưa ly hôn, một màn này quả thực khiến người ta hâm mộ, nhưng ly hôn rồi thì nó lại trở thành làm màu, bị người ta cười chê.
Hàn Trân không hề mềm lòng, chuẩn bị đem đi vứt vào thùng rác.
Vương Ngọc nằm sấp trên bàn xếp bài, giọng điệu lạnh tanh: “Cố ý gây tổn hại đến tiền giấy là phạm pháp, dù sao Chu Tư Khải cũng lắm tiền, chi bằng tán lộc cho mọi người trong đài.”
Trợ lý cũng ở đó, hai mắt sáng quắc nhìn Hàn Trân, cô giũ bó tiền hơn trăm tờ kia ra, giao cho trợ lý, bảo cậu ấy đi mua bữa sáng và đồ ăn vặt chia cho mọi người.
Hàn Trân mở tủ để đồ lấy chiếc áo khoác màu vàng nhạt được bọc trong túi chắn bụi ra, mặc vào rồi bước vào phòng ghi hình.
Đồng hồ sinh học của cô luôn đúng giờ, cuộc vận động long trời lở đất tối hôm qua là ngoài ý muốn, Quý Đình Tông là đàn ông ngoài ba mươi tuổi, xương cốt rắn chắc cơ bắp chắc nịch, khi tình dục lên đỉnh thì cứ như chỉ vừa mới đôi mươi.
Anh làm cô sướng lên tiên, nhưng cũng phải trả giá, vùng sau eo bị đụng vào bàn ăn vẫn còn nguyên vết bầm tím xanh.
Lúc này cô không đứng lâu được, đành tựa hờ trên bục phát thanh.
Sân khấu đã được lắp đặt một chiếc máy làm bắp rang, kích thước khá nhỏ, có ống lăn kim loại, dưới đáy có đốt một ngọn nến nhỏ để làm nóng ống trụ.
Cô suy nghĩ rất lâu mà không nhớ được trong bản thảo có phần giới thiệu về phát minh này, vừa ra dấu với đạo diễn chương trình cho tạm dừng thì ngọn lửa trên chóp nến chập chờn hai cái, bên trong ống phát ra tiếng kèn kẹt, chưa đầy hai giây sau đã phát nổ.
Một linh kiện trông như đinh ốc bắn sượt qua trán Hàn Trân, cô là người đứng gần nhất, không kịp tránh né, chỉ thấy đau buốt không chịu nổi.
Hàn Trân đau đến chảy nước mắt, cô che miệng vết thương theo bản năng, máu tươi chảy ào ạt qua khe hở kẽ ngón tay.
Mọi người ở hậu trường đều sợ chết trân, một bộ phận bổ nhào về phía cô để gọi xe cấp cứu, đạo diễn chương trình là người có tính tình nóng nảy, ông ta đẩy cửa rồi gào lên với bên ngoài: “Người đâu hết rồi! Xảy ra sự cố! Hàn Trân nát mặt rồi!”
Chủ nhiệm nghe thấy thế thì đặt bình giữ nhiệt xuống, chạy từ văn phòng ra, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Hàn Trân sao lại nát mặt?”
Đạo diễn chương trình chỉ vào phòng ghi hình, Hàn Trân được trợ lý đỡ ra, chiếc khăn ấn lên miệng vết thương đã thấm máu một nửa, chủ nhiệm trông mà hết hồn: “Còn ngẩn ra đó làm gì! Tôi đi lái xe, mau đưa người đến bệnh viện.”
Tiến vào Bệnh viện số 1 Ngu Sơn, máu đã ngừng chảy, trợ lý đỡ cô vào khoa cấp cứu để kiểm tra vết thương, miệng vết thương chưa được 3cm nhưng lại rất sâu, bác sĩ dùng tăm bông cậy lớp máu khô ra thì máu lại bắt đầu chảy tiếp.
“Phải khâu hai mũi, cô làm nghề gì vậy?”
Cô là nhân vật nòng cốt của tổ chương trình "Linh quang lóe sáng", hiện giờ bị thương, bốn năm người trong tổ đều đứng vây quanh cô, ai cũng đeo thẻ công tác trước ngực, bác sĩ liếc mắt một cái rồi nói: “Phóng viên à? Trước khi cắt chỉ có thể sẽ không thể xuất hiện trước máy quay được đâu.”
Sắc mặt Hàn Trân trắng bệch.
Trợ lý luống cuống: “Tại sao lại như vậy? Trước kia chưa từng xảy ra sự cố thế này, chị Trân không thể lên hình thì chương trình sẽ phải thay đổi người dẫn chương trình ư…”
Đạo diễn chương trình thúc khuỷu tay vào trợ lý, ý bảo cậu ta đừng có nói lung tung, sắc mặt Hàn Trân lại tái hơn nữa: “Các anh về đài trước đi, tôi chữa thương không cần nhiều người đi theo như vậy, bảo biên tập và hậu kỳ cắt nối biên tập lại phần tư liệu quay được ban nãy, hẳn là đủ dài để phát sóng lúc buổi tối.”
“Chị Trân, một mình chị thế này có ổn không?”
“Tôi ổn mà.” Cô tâm sự nặng nề: “Là sự cố ngoài ý muốn, đài sẽ cho điều tra.”
Mọi người giải tán, Hàn Trân khâu miệng vết thương, chủ nhiệm bảo cô cứ vào phòng bệnh phổ thông trước đã.
Hàn Trân đứng ở cửa phòng bệnh: “Bị thương ở trán thôi, nhất thiết phải nằm viện sao?”
Chủ nhiệm cất di động vào trong túi, đáp: “Tôi đã báo cáo tình hình cho giám đốc, đây là ý của ông ấy, bên tỉnh vừa mới tìm giám đốc nói chuyện, bây giờ vẫn đang trong thời gian quan sát, tốt nhất là không nên phạm phải bất cứ sai lầm nào, coi như là nhà đài quan tâm cô đi.”
Cô bán tín bán nghi: “Tôi phải nằm viện bao lâu?”
Chủ nhiệm nhướng mày: “Chứ cô muốn nằm bao lâu, đêm nay thôi, viện phí đắt lắm đấy.”