Bỏ khăn lau xuống, Quý Đình Tông bước vào phòng làm việc.
Hàn Trân hỏi, “Chị Phương, có đồ ăn đêm không?”
Bảo mẫu tức tốc hấp một đĩa bánh khiếm thực nếp cẩm, “Không bỏ đường đâu, cô Hàn ăn nhiều một chút.”
Nghe được đoạn hội thoại trong phòng tắm, bảo mẫu lưỡng lự đứng cạnh bàn ăn, “Chóng mặt và thường xuyên buồn nôn là vì cái thai của cô Hàn đã ổn định. Trong số các chủ nhà trước đây của tôi cũng có vài người từng mang thai, tôi đều chăm sóc họ kỹ lưỡng đến tận khi sinh nở, không hề qua loa chút nào.”
Hàn Trân gạt hạt óc chó sang một bên, “Chị Phương, tôi thích ăn những món chị làm nên sẽ không để chị đi đâu.”
Quý Đình Tông bản tính quân phiệt, thích giao nhiệm vụ như khi làm việc.
Trước khi cô dọn đến, anh thường sống tại căn hộ được phân rộng hơn ba trăm mét vuông trong đại viện, không có tần suất hay thời gian cố định trở về đây.
Căn nhà này bị bỏ trống lâu ngày, không có hơi người, chỉ cần định kỳ lau dọn quét tước, do đó công việc của bảo mẫu rất nhẹ nhàng. Nghe thấy lời này của cô bà ấy lúc này mới yên tâm, thong thả lau bàn trà.
Theo quan sát của bà ấy, lời nói của Hàn Trân rất có hiệu lực, cô không bao giờ lấy cứng chọi cứng mà luôn tỏ ra mềm mỏng, uất ức hoặc dịu dàng, còn đôi mắt thì long lanh ánh nước, đàn ông luôn dễ xiêu lòng bởi chiêu này.
Quả đúng là vann vật tương sinh tướng khắc.
Sau khi uống thêm một ly sữa, Hàn Trân lên lầu mở cửa phòng, đèn vẫn bật sáng, lúc này Quý Đình Tông đang tựa vào đầu giường, khuôn mặt biếng nhác của anh được vầng hào quang mờ nhạt bao phủ, sống mũi thẳng tắp ẩn hiện trong ánh sáng mông lung.
Cô trèo lên giường, “Anh nói hai ngày tới ngủ ở phòng bên cạnh mà.”
Người đàn ông ngồi dậy, làm bộ ấn lên tấm nệm, “Bên chỗ em mềm hơn.”
“Như nhau cả thôi.” Hàn Trân nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ, sau đó kéo áo khoác ngoài ra.
Hơi thở của Quý Đình Tông trong phút chốc trở nên dồn dập, anh kéo cô lại rồi ôm chặt, “Váy ngủ mới à?”
“Ừm”.
Khi nãy trong phòng tắm không nhìn kỹ, hiện tại cô cởi ra anh mới thấy điều khác biệt, chiếc váy màu hồng có phần cổ chữ V khoét sâu, chất liệu có vẻ là voan mỏng mang lại hiệu ứng xuyên thấu.
Chiếc váy này có kiểu dáng mát mẻ mà Nhan Lệ Hân thích, khi quầy hàng gửi tới thì kích cỡ bị sai, chiếc váy còn mới tinh, chị ấy lười đổi trả nên đưa cho Hàn Trân mặc.
Dây váy buộc chéo sau cổ, gấu váy vừa đủ che hết vùng bẹn, theo nhịp thở và động tác lên xuống nó liên tục lộ ra rồi che lại, cảnh tượng phía dưới cũng vì thế mà phô bày.
Hai lần liên tiếp, Quý Đình Tông dần dần mất kiểm soát, Hàn Trân đẩy anh ra định chui vào trong chăn.
Anh ôm cô càng chặt hơn, "Có khác gì không mặc đâu?"
Cơ thể yểu điệu của cô, bên trên thì bầu ngực dập dờn, bên dưới căng mịn như bạch ngọc, nửa kín nửa hở, như ẩn như hiện vô cùng quyến rũ.
So với việc không mặc gì thì hình ảnh này còn kích thích hơn. Nó liên tục thử thách ý chí của anh.
"Cởi quần lót ra đi. Lần trước tôi thoải mái rồi mà chưa hôn em, lần này bù."
Hàn Trân đỏ bừng cả mặt, "Không cần…"
"Sao lại không cần?" Giọng anh khản đặc, đầu lưỡi liếm nhẹ vào tai cô rồi mút lấy phần da mềm mại sau tai, "Cảm giác ở bên tôi không tốt sao?"
Hàn Trân cắn môi, yếu ớt vùng vẫy trong vòng tay anh, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt, bụng dưới co thắt từng đợt như có dòng điện chạy qua.
Quý Đình Tông nắm lấy tay cô đưa vào trong quần ngủ, thứ đó của anh cương cứng, nóng bừng và nổi chằng chịt gân xanh, bị ép buộc, cô suýt chút nữa không dám nắm lấy, nhiệt độ nóng bỏng truyền tới khiến tay cô ướt đẫm.
"Lần nào em cũng bị nó làm đến sướng phát khóc, sau đó nhìn tôi với ánh mắt đẫm lệ long lanh."
Lời thì thầm thân mật của anh khiến cho Hàn Trân xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai.
Ngoại hình và khí chất của anh thoạt nhìn nghiêm túc và quy củ, mang lại cho người ta cảm giác an toàn, thế nhưng khi tán tỉnh lại có thể nói ra những lời trần trụi đến như vậy.
Hàn Trân đút chân vào chăn rồi đạp mạnh một cái, "Còn muốn đứa bé này thì anh sang phòng bên ngủ đi."
Quý Đình Tông nhíu mày ôm lấy cô, im lặng không nhúc nhích một lúc lâu, rất có chừng mực, sau đó anh lặng lẽ xuống giường, tắt đèn, rồi lại nằm xuống, "Không cần tốn thời gian sang phòng bên, sáng sớm mai tôi còn có cuộc họp."
Anh dịch người sang bên kia giường, Hàn Trân quay lưng lại cười khẽ một tiếng, vùi mặt vào gối, không đáp lại lời anh.
___________________
Sáng sớm hôm sau, Hàn Trân lại nôn mấy lần, phản ứng rất dữ dội, sau khi quay xong tập thứ ba của chương trình, cô đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ.
Nhan Lệ Hân cùng cô đến lấy số ở đại sảnh.
"Người đàn ông của em không đến à?"
Cô vứt miếng bông gòn cầm máu đi, "Anh ấy bận việc."
Do hạn chế của công việc, Quý Đình Tông không thể đến khoa phụ sản cùng cô, nếu bị kẻ có tâm địa xấu bắt gặp thì có thể sẽ gây ra các tin đồn thất thiệt về tác phong, gây ảnh hưởng xấu đến anh.
Bệnh viện đã được anh sắp xếp từ trước. Từ thăm khám, lấy máu xét nghiệm cho đến khi có kết quả chỉ mất khoảng mười phút, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Bác sĩ xem qua phiếu xét nghiệm, không có vấn đề lớn, nói rằng cơ thể mỗi người mỗi khác nên phản ứng cũng khác nhau, sau đó kê cho cô ít vitamin.
Nhan Lệ Hân hỏi, "Em và anh ta chuẩn bị kết hôn à?"
"Đang tính vậy, nhưng… cũng không chắc lắm." Sau khi mở cửa xe Hàn Trân lập tức ngây người, "Không phải anh đang họp ở tỉnh sao?"
Quý Đình Tông ngồi ngay ngắn ở ghế sau, anh dọn hết đống giấy tờ bên cạnh đi rồi vỗ vào đệm ghế, ra hiệu cho cô ngồi lên, "Tôi không yên tâm nên đến xem sao."
Nhan Lệ Hân biết ý, không chen vào hàng ghế phía sau mà ngồi ở ghế lái phụ. Khi thắt dây an toàn, ánh mắt chị và Hoàng Kiều bất ngờ chạm nhau.
"Sao có những người dù là gặp vào ngày hay ban đêm đều bày ra dáng vẻ bất lịch sự thế nhỉ."
Tùy tùng hay tài xế là những thuộc hạ thân tín điển hình của quan chức, lối cư xử với cấp trên phải thật tinh tế, tốt nhất là đạt tới cảnh giới không có chính kiến riêng.
Do e ngại mối quan hệ giữa Hàn Trân và Nhan Lệ Hân nên Hoàng Kiều cười gượng một tiếng, "Chuyện trước đây, mong cô Nhan đừng để bụng."
Nhan Lệ Hân quay đầu lại, "Chọn ngày không bằng gặp ngày. Trân Trân, hôm nay em mời chị bữa cơm đi."
Hàn Trân nhất thời nghẹn họng, cô vốn nghĩ Quý Đình Tông sẽ không tới nên đã hẹn với Hà Chiêu gặp nhau ở nhà hàng Nhật Bản lần trước.
"Phải vậy rồi." Quý Đình Tông nắm lấy tay Hàn Trân, "Cô Nhan đã chăm sóc cho Tiểu Trân rất nhiều mà."