Trưởng đài không thích cô nhiều lời, đập cốc giữ nhiệt lên mặt bàn: “Cô còn bận rộn hơn tôi được chắc? Việc này đã quyết định, cô về trước đi, trợ lý Tiểu Phượng sẽ bàn giao cho cô.”
Hễ là nơi làm việc thì không thể tránh khỏi những chuyện mập mờ khuất tất.
Khi nhà họ Chu chi hàng triệu tệ cho quảng cáo, nhà đài coi cô là nhân vật quan trọng, còn khi họ thoái vốn, cô sẽ chỉ là một người dẫn chương trình chưa vào biên chế, phải chịu trách nhiệm cho tổn thất của nhà đài.
Hàn Trân rời khỏi văn phòng, gọi điện thoại cho Chu Tư Khải, đối phương không nhận, gọi lại lần nữa thì tắt máy.
Anh ta kế thừa sự nghiệp của cha mẹ, thích làm mấy trò bày mưu tính kế, mặc dù chưa có cơ hội thực sự đối mặt với sóng gió thương trường để tích lũy kinh nghiệm, nhưng mưa dần thấm lâu, mấy trò tiểu nhân lại học được không ít.
Anh ta dư sức gây khó dễ cho Hàn Trân.
Ký túc xá cách đó không xa, Hàn Trân đã dặn người giúp việc đóng gói vật dụng cá nhân, quần áo và giấy tờ ở biệt thự gửi qua đây giúp mình.
Đồ đạc không nhiều, cô là người quan tâm tới chuyện chăm sóc nhà cửa, quần áo của các thương hiệu danh tiếng hay trang sức đắt tiền, nếu chồng cũ tặng thì cô nhận, còn không thì cô cũng không nghĩ tới chuyện sắm chúng về.
Mặc dù gả vào hào môn nhưng tính tình cô cũng không vì thế mà trở nên khoa trương, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày.
Vương Ngọc nói cô giỏi nhịn nhục, khôn khéo, đi nước cờ hiểm, lúc ly hôn không lấy một xu nhằm mục đích khiến người đàn ông cảm thấy thương hại và áy náy.
Đúng là quá oan uổng, cô từng muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này, có thể nói là rất cố gắng, cách gì cũng đã dùng thử.
Đến phút cuối cùng, cô cũng không thẳng thừng vạch trần bí mật của chồng cũ.
Cô muốn giữ lại chút thể diện cuối cho cuộc hôn nhân của họ.
Khi cô đang đợi ở ký túc xá, trợ lý Tiểu Phượng của giám đốc nhà đài gọi điện thoại tới, dặn dò cô kỹ càng một lượt, vị lãnh đạo đài truyền hình này bị huyết áp cao, có bệnh gout, dị ứng với hải sản có vỏ, không thể uống quá nhiều rượu...
Trí nhớ của Hàn Trân rất tốt, không cần cô ấy phải lặp lại lần hai, cô đã thuộc được bảy tám phần, Tiểu Phượng còn gửi thêm danh sách những người tham dự đêm văn hóa tới cho cô. Nhắc cô phải để ý tới những vị lãnh đạo trực thuộc Cục Phát thanh truyền hình thành phố và tỉnh sẽ tham dự.
Hàn Trân xem qua một lần, không hiểu sao lại nhớ tới Quý Đình Tông, danh sách người tham dự bao gồm những nhân vật trong giới chính trị, đứng đầu thương trường và cả người trong giới nghệ thuật, có một số người bình thường chỉ thấy xuất hiện trên TV hay bản tin thời sự.
Không thấy tên của vị lãnh đạo tỉnh họ Quý kia.
Có thể là do lĩnh vực quản lý khác nhau, cũng có thể là do người ta bận công việc khác...
Cô am hiểu sâu sắc về sự thô bạo bộc phát của anh, hành vi nóng bỏng sau khi được phá kén, giống như một viên đá rơi xuống giữa biển, gợn sóng lăn tăn từng cơn.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, Hàn Trân không dám ôm quá nhiều suy nghĩ viển vông.
“Hàn Trân, mở cửa”
Một tràng tiếng gõ cửa dồn dập xen lẫn một giọng nữ trung niên vang lên.
Hàn Trân khẽ giật mình, mở cửa ký túc xá một cách miễn cưỡng.
Người phụ nữ đang đứng trước cửa không phải là người giúp việc tại biệt thự, mà là mẹ của Chu Tư Khải, mẹ chồng cũ của cô, bà Lạc Thiến.
“Bác gái, sao lại là bác đến đây ạ?” Cô vội vàng nhận lấy chiếc vali mà Lạc Thiến cầm sau lưng.
“Mới ly hôn có vài ngày mà đã đổi cách xưng hô rồi à?” Lạc Thiến nhìn quanh bốn phía, sau đó thẳng thừng đẩy cửa phòng vệ sinh ra quan sát một vòng: “Chỗ như này mà cũng ở được sao, cô cũng quyết tâm gớm nhỉ”.
Hàn Trân đưa cốc giấy đựng nước ấm qua, lúng túng đáp lại: “Điều kiện của ký túc xá chỉ được vậy thôi ạ”.
Lạc Thiến là một người phụ nữ trung niên, mái tóc xoăn thời thượng của bà ta được buộc lại phía sau đầu, khuyên tai, vòng cổ và vòng tay đều làm bằng phỉ thúy, trông rất giàu sang và quý phái.
Bà ta không nhận chiếc cốc giấy, chỉ nói: “Hàn Trân, xe đang đỗ dưới lầu, nếu cô hối hận rồi thì nhân lúc chưa đồ đạc chưa dỡ, mang chúng xuống thôi”.
“Cháu không đi đâu ạ”. Móng tay cô bấm lên chiếc cốc giấy.
“Đừng bướng nữa, cùng là phụ nữ nên tôi biết tình cảnh của cô, Tư Khải là đứa con do tôi sinh, trong lòng thằng bé nghĩ gì, tôi cũng biết ít nhiều”.
Lạc Thiến lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng rồi nhét vào tay cô: “Gia cảnh cô bình thường, ngoại hình và công việc coi như tử tế, nhưng từng ly hôn, sau này rất khó tìm được đối tượng có điều kiện tốt như nhà họ Chu, Tư Khải sẵn lòng đốt tiền và đốt thời gian cho cô như vậy, cô nên biết đủ mới phải”.
Hàn Trân lắc đầu: “Cháu không cần.”
Còi xe dưới lầu vang lên hai tiếng, giống như đang thúc giục, sắc mặt Lạc Thiến khẽ thay đổi: “Hai triệu tệ vẫn chê ít à?”
Cô rất kiên quyết: “Không phải chuyện tiền nong, bác gái à, bác hãy chuyển lời cho Chu Tư Khải, cháu và anh ta... không thể nữa đâu”
Lạc Thiến hừ lạnh một tiếng: “Không ngờ cô vẫn cứng đầu như vậy.” Bà ta liếc xéo một cái, ánh mắt rất âm u: “Cô có đàn ông ở bên ngoài rồi hả?”
“Không có.” Sau lưng Hàn Trân đổ mồ hôi lạnh.
Lạc Thiến có địa vị vững chắc trong nhà họ Chu, Chu Tư Khải cũng phải nể bà ta vài phần: “Là trưởng bối, tôi không thể không nhắc nhở cô, đừng quá thanh cao, đổi sang một cuộc hôn nhân khác, nói không chừng chẳng hào phóng bằng nhà họ Chu đâu”.
Mũi chân bà ta đá nhẹ vào vali, dưới lầu lại vang lên tiếng còi xe dồn dập, bà ta đè nén cơn giận, đóng sầm cửa rời đi.
Hàn Trân dựa vào tường, lòng bàn tay ướt đẫm, cô thở phào một hơi thật dài.
Lạc Thiến vừa yêu vừa hận đứa con trai này, thứ bà ta hận là xu hướng tính dục không bình thường của anh ta, sau khi tìm gặp Hàn Trân, bà ta không kìm được cơn giận, về nhà chắc chắn sẽ gây chuyện ầm ĩ.
Trốn trong ký túc xá của đài cũng chẳng được bao lâu, Chu Tư Khải sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới, Hàn Trân lo lắng đề phòng mấy ngày nay, cô đang chuẩn bị ra ngoài thuê phòng trọ.
Sau khi cha gặp chuyện không may, mẹ mang theo khoản tiền bồi thường bay từ nam ra bắc, mua một căn hộ nhỏ chưa tới sáu mươi mét vuông ở khu An Thành, tái hôn với một người đàn ông què chân ở đó.
Cho đến nay Hàn Trân vẫn không thể lý giải, ngoại trừ các dịp lễ tết, hai người gần như chỉ có chuyển khoản qua lại.
Chuyện ly hôn, cô cũng giấu không thông báo cho bà ấy.
Trừ khi bất đắc dĩ, cô sẽ không chủ động liên lạc, việc Chu Tư Khải có thể đến đài gây rối bất cứ lúc nào cô cũng tự mình gánh vác, cô chưa từng có ý nghĩ sẽ tới khu An Thành để vượt qua chuyện này.
Ngày tham gia đêm văn hóa, chiếc xe mà giám đốc đã mang đi rửa ráy bóng loáng được đỗ ở ngay cổng đài truyền hình.
Hàn Trân chỉ trang điểm nhẹ, nó hợp với cô hơn là một lớp trang điểm dày cộp, dáng vóc của cô quá xuất chúng, nếu trang điểm đậm trông sẽ rất thô tục, nốt ruồi son trên gò má như một điểm nhấn, khiến cô trông càng xinh đẹp động lòng người.
Giám đốc thấy vậy thì rất hài lòng, tự mình mở cửa xe cho cô: “Sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ, đài Ngọc Lan quả đúng là có đóa ngọc lan thật này”.
Câu này Hàn Trân từng được nghe qua một lần, trong buổi tiệc đón xuân của nhà đài, giám đốc cũng từng nói với hoa đán Tiểu Hàn của đài Ngọc Lan y như vậy.
Chiếc xe vừa chạy ra khỏi phố Bắc, nửa đường xuất hiện một chiếc Land Rover bám chặt phía sau, biển số của chiếc xe đó Hàn Trân vô cùng quen thuộc.
Chu Tư Khải cũng biết chọn thời gian thật.
Lúc này, giám đốc đài truyền hình đang nhàn nhã ngồi trong xe lắng nghe một bài hát cũ của thập niên 90, hai mắt nhắm lại tay gõ nhịp, không phát hiện ra Hàn Trân liên tục nhìn về phía sau.
Trái tim cô căng ra, cô sợ trong lúc không tỉnh táo, anh ta sẽ đem những khúc mắc giữa hai người ra làm phiền lãnh đạo đài truyền hình.