Người nằm giường bên vừa xuất viện, cô y tá đang dọn dẹp giường bệnh thi thoảng lại ngước mắt nhìn cô. “Cô họ Hàn phải không? Tôi từng xem chương trình do cô dẫn.”
Cô khẽ gật đầu nói phải.
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho cô. “Lạ thật đấy, mặt cô còn nhỏ hơn so với lúc lên hình nữa, chắc chỉ bằng bàn tay thôi, cô lớn lên kiểu gì mà hay vậy?”
Hàn Trân không nhịn được ho khan hai tiếng, đúng lúc này Tiền Dĩ Nặc đẩy cửa bước vào, trong tay xách theo một hộp cháo trắng.
Cô kinh ngạc quan sát động tác của anh ta. “Sao anh còn chưa đi?”
“ Tôi không đi nữa.” Tiền Dĩ Nặc mở hộp cháo ra, nói tiếp: “Tôi sẽ ở lại đây, sao có thể để cô lại một mình được.”
“Sao làm vậy được, lâu nay anh luôn là người lái xe chuyên dụng của đài, bây giờ anh ở lại đây thì ai lái xe?”
Ngay từ đầu đã thống nhất là cô sẽ ở lại bệnh viện huyện một đêm, phòng trường hợp bệnh tình tái phát, Tiền Dĩ Nặc vẫn theo kế hoạch trước đó đưa đồng nghiệp trở về Đài Ngọc Lan, còn Hàn Trân sáng mai sẽ tự về.
Cô chẳng hiểu chỗ nào xuất hiện vấn đề nữa. “ Nếu mọi người sắp xếp để anh ở lại thì không cần đâu, đừng để ảnh hưởng đến công việc ngày mai…”
“Là tôi tự nguyện.” Thái độ trịnh trọng của anh ta khiến Hàn Trân kinh ngạc, Tiền Dĩ Nặc múc một thìa cháo đưa tới bên miệng cô. “Cô từng chăm sóc tôi, lần này đến lượt tôi chăm sóc cô.”
Hàn Trân mím môi, dịch ra xa một khoảng, “Chắc là anh hiểu lầm gì rồi.”
“Tôi không cần biết có phải hiểu lầm hay không, bây giờ cô bị bệnh, cần có người ở bên, ngày mai cô xuất viện rồi chúng ta cùng nhau về, được không?”
Thái độ của Tiền Dĩ Nặc rất kiên quyết và thành khẩn, điều này khiến cảm xúc của cô trở nên phức tạp, cô nhận lấy bát cháo rồi nói: “Để tôi tự ăn.”
“Huyện đã bố trí tài xế rồi.” Anh ta ngồi ngay ngắn ở mép giường, trông có vẻ như định trông cô cả đêm. “ Cô không cần lo đâu.”
Hàn Trân không có ý đó với anh ta, cũng không muốn dây dưa với ai cả, cô nhận ý tốt uống hết bát cháo, sau đó lại khuyên anh ta rời đi.
Mãi đến khi sắc trời dần tối, có ánh đèn ô tô vụt qua cửa sổ phòng bệnh trên tầng hai, chiếu lên tấm biển mạ kẽm khắc khẩu hiệu treo trên tường, khoảnh khắc đó ánh sáng chiếu rất chói mắt.
Hàn Trân ghé sát vào bệ cửa sổ nhìn xuống, một chiếc xe Audi màu đen vừa dừng lại trước khu nội trú bệnh viện.
Trực giác của cô rất nhạy bén, cửa xe mở ra, nửa thân dưới phẳng phiu của Quý Đình Tông lộ ra dưới chiếc ô màu đen, lúc đi lên bậc thang anh hơi khom người xuống, phủi đi bụi bẩn dính trên ống quần.
Hàn Trân hoảng loạn tìm giày, cô đã báo cho bảo mẫu nên hiển nhiên không giấu được anh, chỉ có điều cô không ngờ rằng anh sẽ đích thân tới.
Tiền Dĩ Nặc đứng dậy hỏi: “Cô muốn vào nhà vệ sinh à?”
“ Không phải…”
Tiếng bước chân ngoài hành lang đã tới gần, phó viện trưởng niềm nở chủ động mở rộng cửa. “Thư ký trưởng, cô Hàn của Đài truyền hình đang ở trong phòng bệnh này.”
Áo khoác của Quý Đình Tông thấm đẫm hơi lạnh từ mưa gió, anh cởi áo đặt lên lưng ghế sô pha đơn, ánh mắt quét qua cô và Tiền Dĩ Nặc.
“ Y tá sao?” Lời nói chĩa về phía Tiền Dĩ Nặc. “Ở đây không còn việc của cậu nữa.”
Có lẽ do vừa trở về thành phố đã phải tới huyện, đang trong trạng thái mệt mỏi nên vẻ mặt của người đàn ông vừa nghiêm nghị vừa lạnh nhạt.
“Tôi không phải…”
Hàn Trân túm lấy ống tay áo của Tiền Dĩ Nặc, nói: “Anh ấy không phải y tá mà là đồng nghiệp được nhà đài cử tới thăm bệnh em.”
Lời giải thích khá vẹn toàn, phủi bỏ sạch sẽ khả năng tồn tại mối quan hệ khác giữa hai người. Có điều hành động nhỏ của cô không qua được ánh mắt sắc bén của anh, tâm trí Quý Đình Tông tạm thời không ở chỗ này, ánh mắt anh dừng lại một lát rồi lướt qua, chuyển sang nhìn Hàn Trân chăm chú.
Mái tóc dài lỏng lẻo của cô xoã tung trên vai, sắc mặt và cánh môi tái nhợt, dáng vẻ mong manh dễ vỡ.
Thần sắc của anh dịu đi đôi chút, hỏi: “Hạ sốt chưa?”
Hàn Trân gật đầu: “Hạ rồi.”
Anh tiến lại gần, bàn tay to lớn và khô ráo phủ lên trán cô, hơi nóng sót lại sau cơn sốt cao vẫn chưa tan hết. “Đồng nghiệp của em có thể đi được rồi, đêm nay tôi sẽ ở lại đây.”
Giọng điệu của anh rất quân phiệt, không cho phép người khác xen ngang. Vẻ mặt Tiền Dĩ Nặc cảnh giác, anh ta cất tiếng hỏi: “Anh có quan hệ gì với Tiểu Trân?”
Quý Đình Tông ngồi dựa lưng lên ghế sô pha, dáng ngồi rất thoải mái, lồng ngực phập phồng ẩn chứa sức mạnh vừa phô trường vừa khắc chế.
“Người đàn ông của cô ấy.”
Tiền Dĩ Nặc nghe vậy thì rất kinh ngạc, anh ta quay đầu ngơ ngác nhìn Hàn Trân, chờ cô cất tiếng phủ nhận.
Anh ta cảm giác bầu không khí lúc này gần như đã ngưng tụ lại.
Hàn Trân quay đầu nhìn anh ta: “Tôi nói rồi mà, anh hiểu lầm tôi…”
Vẻ mặt Tiền Dĩ Nặc không thể tin nổi. “Tiểu Trân, không phải cô mới ly hôn sao?”
Cô siết chặt tấm chăn mỏng, đáp: “Cũng gần hai tháng rồi.”
Mạch máu trên mu bàn tay Hàn Trân rất mỏng, y tá đâm kim đến lần thứ ba mới truyền được dịch vào, lỗ kim hiện rõ trên làn da trắng nõn.
Cô dùng sức, vết bầm tím càng thêm rõ hơn.
Quý Đình Tông cau mày: “Chưa xong à? Còn vấn đề gì nữa?”
Gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông hiện rõ sự tức giận, Tiền Dĩ Nặc đương nhiên nghẹn lời. “Tiểu Trân, cô… cô giữ gìn sức khỏe nhé.”