Bước ra khỏi tòa nhà nội trú, Hà Chiêu dừng chân ở nơi có lớp rêu phủ xanh mướt rồi lấy ra một hộp thuốc lá. Là Hoàng Hạc Lâu 1916 phiên bản giới hạn.
“Anh hút thuốc ư?”
Anh ta cứ thế châm lửa, phớt lờ sự ngạc nhiên của cô. “Thỉnh thoảng.”
Hành động này không phù hợp với anh ta.
Hầu hết người dẫn chương trình nổi tiếng đều quý trọng giọng nói của mình. Mấy thứ cay đắng như thuốc lá và rượu đều không nên chạm hay dính vào, trước khi ngủ phải ngậm một miếng lê và dùng thuốc Đông y để nhuận họng.
Hơn nữa, Hà Chiêu còn có phong thái khá thanh cao, như trăng thanh gió mát tại khe núi.
Lúc mới vào nghề Hàn Trân từng xem qua cuộc phỏng vấn của anh ta.
Trong khung cảnh, đám bạo dân vớ lấy bất cứ thứ gì tiện tay rồi tiến hành đập phá và cướp bóc người đi đường cùng xe cộ qua lại, khiến cho con phố Stowe chật hẹp trở nên vô cùng hỗn loạn, âm thanh đùng đoàng vang vọng khắp tứ phía như thể những tiếng nổ kéo dài.
Tàn tích đổ nát để lại như những con sóng ngầm lăn tăn dưới vực thẳm, bóp nghẹt yết hầu người ta đến ngạt thở.
Hà Chiêu có mặt ở đó nhưng không hề chật vật, các khớp ngón tay đỏ bừng rớm máu nhưng anh ta vẫn nắm chặt micro. Giống như buổi sáng tinh mơ, ánh bình minh ló rạng bắt đầu một ngày mới, ngôn từ của anh ta vô cùng trang trọng và đầy tính biểu cảm.
Hàn Trân đang định lịch sự nói lời tạm biệt thì anh ta quay đầu sang hỏi: “Ngày mai còn tới nữa không?”
“Chưa biết được.”
Anh ta búng tàn thuốc lá. “Cô chảy máu rồi kìa.”
Hàn Trân vô thức nhìn xuống đùi mình, hỏi: “Ở đâu cơ?”
Hà Chiêu không thể hiểu nổi logic của cô, bật cười đáp: “Vành tai ấy.”
Cô giơ tay chụp lên tay rồi nhẹ nhàng xoa nắn, giữa các ngón tay dính chút máu đỏ. Đây là do lúc hai người va chạm, chiếc khuyên tai rơi ra khiến lỗ tai cô rỉ máu, dù đã lau đi nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
Hà Chiêu ngước cằm lên, đường nét xương quai hàm rất sắc nét. “Đi xếp hàng mua thuốc chống viêm đi, nếu không xử lý vết thương kịp thời, tai sẽ bị viêm rồi sưng lên đấy.”
Hàn Trân bị giọng điệu nghiêm túc của anh ta làm cho hoảng sợ, cô khẽ lẩm bẩm: “Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ.”
“Không tin à?” Hà Chiêu bị sặc khói thuốc nên ho sặc sụa.
“Nhiễm trùng cũng sẽ làm mặt bị sưng, đến lúc đó giới người dẫn chương trình sẽ không còn cô nữa đâu.”
Cô nuốt nước miếng, hai người đứng sóng đôi một lúc, sau đó cô quay người rời đi.
Dọa thế mà đã sợ rồi sao, Hà Chiêu tưởng cô bực bội nên hỏi: “Cô đi đâu vậy?”
Hàn Trân không quay đầu lại, mái tóc dài đổ xuống như thác nước, mượt mà sáng bóng, phác họa bóng lưng yểu điệu và duyên dáng của cô.
“Đi lấy thuốc chứ sao, tôi vẫn muốn được tung hoành trong giới người dẫn chương trình.”
Hà Chiêu bật cười thành tiếng, khói thuốc lại nghẹn trong phế quản khiến anh ta không ngừng ho khan.
___________________
Ở bên kia, Quý Đình Tông vừa kết thúc buổi tiệc xã giao ở cao ốc Phúc Giang, mười giờ tối, chiếc xe dừng lại trên đường Hương Đảo lập lòe ánh đèn neon.
Anh đã nôn một lần, vừa rồi trong bữa tiệc khui một bình rượu đế nguyên chất, dung tích năm lít, được bọc trong một lớp vải lụa đỏ.
Các thành phố trong tỉnh đang diễn ra cuộc bầu cử cho nhiệm kỳ mới. Hàng năm cứ đến thời điểm này, các quan chức lui tới thăm hỏi nhiều hơn bình thường gấp nhiều lần. Anh nằm trong nhóm người có quyền đưa ra quyết sách và có quyền biểu quyết tương đối đáng kể, do đó trong bữa tiệc liên tục phải nâng ly, anh đã uống gần hai lít rượu, cho dù rượu không quá nặng nhưng sau khi ngấm vẫn thấy choáng váng.
Lúc này, cơn đau dây thần kinh lại tái phát, giống như có một cái đục gõ vào huyệt thái dương, các mạch máu trên trán nổi lên, nhãn cầu hằn lên tia máu dày đặc.
Hoàng Kiều bật đèn trần trong xe, thấy sắc mặt anh không được tốt, anh ta bới tung hộp tỳ tay lên mới phát hiện thuốc không có trong xe.
“Thư ký trưởng, tôi đi mua thuốc ngay đây.”
Anh ngăn lại, ấn mạnh lên mi tâm để giảm bớt cơn đau. “Tôi vẫn chịu được.”
Hoàng Kiều hiểu ra, toàn bộ giới quan chức đều thuộc kiểu giấu bệnh sợ thầy, giữa các đồng liêu chỉ có chào hỏi và trò chuyện xã giao, những từ liên quan tới bệnh tật hay bệnh viện đều là điều cấm kỵ.
Đây đơn thuần chỉ là hành vi so kè với chính mình do đã quen với việc tỏ ra mạnh mẽ áp đảo trước mặt người khác, một là không chịu thua kém về tuổi tác, hai là không khuất phục trước bệnh tật.
Khi anh bước vào nhà, bảo mẫu đang dọn dẹp tạp chí và đĩa đựng trái cây, bà ấy dùng ngón tay chọc vào Hàn Trân đang nằm bò trên bàn.
“Anh Quý đã về rồi.”
Quý Đình Tông cởi chiếc áo khoác thấm đẫm mùi thuốc lá và rượu ra rồi đi về phía ghế sô pha.
“Em đang xem gì vậy?”
Cô ngồi khoanh chân trên thảm, say sưa đến mức không nghe thấy tiếng mở cửa, cánh tay đè lên một chồng tạp chí được mang về từ tổ chương trình du lịch trong Đài truyền hình.
Hàn Trân ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh đèn mờ ảo phản chiếu lên khuôn mặt mộc sạch sẽ của cô, giống y như vầng trăng lưỡi liềm bên ngoài cửa sổ.
“Mùng một tháng năm ấy…”
Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, nét mặt hân hoan của cô nhạt đi vài phần.
“Anh uống nhiều rượu lắm à?”
Quý Đình Tông ngồi trên ghế sô pha, nói dối một cách trắng trợn: “Mấy chén thôi.”
“Lừa đảo…”
Ánh mắt anh ẩn chứa ý cười, hỏi cô: “Đã nghĩ ra sẽ đi đâu chưa?”
“Nghĩ ra rồi.”
Hàn Trân bỏ cuốn tạp chí xuống, vịn vào đầu gối anh đứng dậy rồi chui vào lòng anh.
Cơ thể trẻ trung mềm mại, vừa ấm vừa thơm kề sát vào thân thể cứng rắn của người đàn ông, Quý Đình Tông véo lên eo cô một cái.
“Quyến rũ tôi đấy à?”
Hàn Trân không lên tiếng, cô cảm nhận được sự mệt mỏi và căng cứng của anh, đầu ngón tay chạm vào huyệt vị trên trán anh rồi bắt đầu xoa bóp lúc nặng lúc nhẹ.
“Có dễ chịu không anh?”
Anh nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần, thả lỏng hết thảy mọi thứ, bàn tay du ngoạn trên lưng cô.
“Tàm tạm.”