Cô gác cằm lên đầu gối, “Không xuống”.
Tới độ tuổi này và với địa vị như vậy, không thể nói Quý Đình Tông là người không biết cách đối nhân xử thế, nhưng về phần đứa bé, có thể do đến quá đột ngột nên anh chưa chỉ ra vấn đề, chưa đi sâu cũng như chưa thực sự tìm cách giải quyết.
“Anh ta kết hôn rồi à?”
“Vẫn chưa”
Nhan Lệ Hân nghiền ngẫm. Mùi tiền, mùi quyền và mùi thế rất khác nhau, ở Quý Đình Tông toát lên một phong thái không thể xem nhẹ.
Khi nghiêm túc, nét mặt của người này trông có chút bảo thủ, quần áo mặc trên người rất cao cấp, nhãn hiệu không phô trương, anh ta mang dáng dấp của một cán bộ kỳ cựu, thế là chị phỏng đoán, “Người trong Chính phủ à?”
Hàn Trân ngầm thừa nhận, trên thực tế cô luôn trả lời rất thận trọng trước những chuyện liên quan tới anh.
Sự thận trọng ở đây không phải là không bao giờ nhắc đến anh, cô có đề cập và cũng thường xuyên phàn nàn về anh như bao cặp đôi đang yêu khác, trách anh quá bận rộn, ham muốn kiểm soát quá mạnh, trên giường và xuống giường như thể hai người khác nhau. Nhưng cô không thích khoe khoang về thân phận của anh, đây cũng xem như một cách để bảo vệ mối quan hệ này.
Hai mối tình của cô, một hữu danh vô thực, một hữu thực vô danh, cô vẫn xem trọng tình cảm hơn lợi ích, Nhan Lệ Hân tặc lưỡi, “Trước em, anh ta có bạn gái rồi à?”
“Không có”
Chí ít thì trong mấy tháng này, anh chỉ ở bên cô.
Hàn Trân không tin bên cạnh anh không có phụ nữ muốn chen chân, nhưng anh chưa từng đề cập đến, có lẽ họ đều bị anh chủ động ngăn chặn.
“Em và anh ta có phải qua lại lén lút đâu”. Nhan Lệ Hân bắt chéo chân rồi đung đưa qua lại.
“Bất kể là người có địa vị thế nào, có tiền hay không, nếu đàn ông đã không muốn bị ràng buộc thì sẽ tìm đủ mọi cách để chấm đứt, chứ không có chuyện vui vẻ mà đón nhận đâu, huống hồ anh ta lại có địa vị như vậy, phụ nữ không phải vấn đề lớn, nhưng nếu làm to chuyện thì chắc chắn có thể hủy hoại anh ta đấy”.
Cô ngước mắt lên nhìn chị, “Em không có ý muốn hủy hoại anh ấy”.
“Ý của chị là em hãy dũng cảm lên”
Trằn trọc mãi đến nửa đêm, Hàn Trân mới mơ màng thiếp đi.
Khi tỉnh giấc, ánh bình minh lúc này đang le lói sắc xanh nhạt, gió thổi khiến cho bầu trời trở nên quang đãng, thấp thoáng có vài ngôi sao mờ nhạt.
Chiếc xe Audi vẫn đỗ ở đó, cô mặc quần áo lên người rồi xuống lầu.
Cửa sổ xe đang mở, Quý Đình Tông ngồi trên ghế lái, anh có vóc dáng cao lớn mà không gian trong xe lại chật hẹp, hẳn là rất khó chịu, muốn ngủ cũng không ngủ được, khi Hàn Trân vừa bước tới anh đã lập tức mở mắt.
Lớp râu xanh lún phún sau một đêm lan tới tận phần tóc mai, khiến phong thái của anh càng thêm khắc cốt, sự nam tính càng thêm nồng đậm.
“Em cho anh thời gian”. Sống lưng Hàn Trân thẳng tắp, “Anh hãy nghĩ kỹ xem phải làm sao với đứa bé này”.
“Em lên xe trước đi đã”
Cô siết chặt nắm tay, chân không lê bước.
Người bình thường càng nghe lời thì khi bướng bỉnh sẽ càng cực đoan.
Quý Đình Tông nhìn thấu sự ngoan cố của cô nên thỏa hiệp, âm thanh phát ra từ cổ họng bị khói thuốc hun đến khản đặc, “Bao lâu?”.
“Hai tuần”
Cô đã tính toán thời gian để cái thai không quá hai tháng, nếu để thai lớn rồi mới phá thì khó tránh khỏi việc sức khoẻ bị ảnh hưởng.
Anh nhìn cô chăm chú, “Sau hai tuần thì sao”.
Hàn Trân hít sâu một hơi, “Nếu nó là con ngoài giá thú, sau này sẽ bị đưa ra nước ngoài, hoặc được nuôi dưới danh nghĩa của một người phụ nữ khác, em nhất định sẽ phá”.
Ánh đèn đường nhấp nháy rồi đột nhiên vụt tắt, đường nét cương nghị của anh chìm trong bóng tối, “Tôi sẽ không đối xử với em như vậy”.
Cô kéo cửa ngồi vào trong xe, ngay lập tức ngửi thấy mùi nicotin nồng nặc, “Anh hút bao nhiêu thuốc thế hả?”
“Không nhiều”
“Không nhiều là bao nhiêu điếu?” Cô áp sát lại ngửi ngón tay anh, mùi khói thuốc vô cùng nồng, “Có đến một bao không?”
“Chắc có”
Tất cả cửa sổ xe đều được hạ xuống.
“Anh lớn tuổi rồi nên không muốn sống nữa sao?” Sắc mặt Hàn Trân rất nghiêm túc, sự nghiêm túc này khiến cô trông có đôi nét giống anh.
Quý Đình Tông không phản bác, “Sau này tôi sẽ kiềm chế”.
“Anh không được giám sát em nữa”
Anh chống tay lên cằm, quan sát tình hình giao thông trên đường rồi quay đầu xe, “Ừm”.
Trên đường về, Hàn Trân cảm thấy dưới mông hơi cộm, chạm vào mới biết đó là điện thoại của anh.
Màn hình bị ném vỡ thành năm bảy mảnh.
Cảm nhận được anh đang rất mệt mỏi và tâm trạng không tốt, khi chiếc xe về đến biệt thự, Hàn Trân nói bảo mẫu pha cho anh một tách trà giúp tinh thần tỉnh táo.
Quý Đình Tông không nói muốn hay không muốn mà đi thẳng vào phòng tắm rửa ráy.
Sân khấu tại Nhà hát lớn đã được kiểm tra và dựng lại, tối hôm qua, phía ban tổ chức đã gửi tin nhắn trong nhóm Wechat yêu cầu tất cả người dẫn chương trình có mặt vào lúc một giờ chiều nay để tiếp tục diễn tập.
Hàn Trân trở về phòng nằm xuống giường.
Căn biệt thự hai tầng này có tầm nhìn rất rộng, nhìn ra bên ngoài là hồ Thiên Nga rộng lớn có hệ sinh thái nước bao quanh.
Một tia nắng len lỏi qua khe cửa sổ, khi cô vừa nhắm mắt thì phần đệm bên cạnh lún xuống, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể người đàn ông và hương thơm của sữa tắm lập tức bao phủ lấy cô.
Hàn Trân đẩy anh, “Sao anh không mặc quần áo…”
“Ở nhà không mặc thì có sao”
Chiếc chăn lụa tuột xuống để lộ vòng eo, cơ bắp rắn chắc, đám lông dày rậm chỗ xương mu và cả mùi hương của dục vọng nguyên thủy trên người Quý Đình Tông.
Cô ngại ngùng tránh né, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Quý Đình Tông ôm lấy eo cô rồi khẽ cười, “Em xấu hổ gì hả, sắp làm mẹ đến nơi rồi”.
“Ngoài ý muốn thôi”
Cánh tay anh ôm rất chắc, trong lúc vũng vẫy, cúc áo của Hàn Trân đột nhiên bung ra, bộ ngực trắng nõn bên dưới theo đó bị phơi bày.
Đang mang thai nên kích thước nơi đó tăng lên, màu sắc tại quầng vú cũng sẫm lại, đậm hơn màu hồng đào một chút.
Yết hầu Quý Đình Tông khẽ chuyển động lên xuống, im lặng một lúc, anh đưa tay kéo lại quần áo giúp cô rồi vùi mặt vào vùng xương quai xanh thanh mảnh, hồi lâu không cử động.
____________________
Sau khi Hàn Trân dùng xong bữa trưa, bảo mẫu hỏi rõ lịch trình của cô rồi chuẩn bị bữa tối bỏ vào hộp giữ nhiệt để cô mang theo.
Cô lên lầu trước khi rời khỏi nhà, “Em phải đến Nhà hát gặp đồng nghiệp để xem lại kịch bản”.
Quý Đình Tông bước ra từ phòng tắm, tay vẫn đang cài thắt lưng.
“Lùi lại đi”
Cô vờ như không nghe thấy, tay cầm chiếc cà vạt lên, “Buổi tối nhà hát có lễ hội âm nhạc, anh có thể đến xem”.
“Em dẫn à?” Anh cụp mắt nhìn cô, “Mấy giờ kết thúc, chiều nay tôi có hai cuộc họp”.
Có tới tám chín phần là anh sẽ bỏ qua cả lễ bế mạc, Hàn Trân cố ý thắt cà vạt thành nút chết, “Mười rưỡi kết thúc”.
“Vậy không kịp rồi”. Quý Đình Tông cau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Em có thể chú ý an toàn trong mọi thời điểm không?”
“Em làm được”
Trả lời rất nhanh và giọng điệu cũng rất trang nghiêm.
Cô sợ chỉ cần mình chậm một bước là Quý Đình Tông sẽ nói ra một câu gì đó, thế rồi ngay cả Đài truyền hình cô cũng chẳng thể đến được nữa.
Buổi diễn tập lần này không xảy ra sai sót.
Năm giờ tập trung tại phòng thay đồ để trang điểm, lễ hội âm nhạc sẽ được diễn ra vào lúc tám giờ tối.
Trang phục mà cô được cung cấp là một chiếc váy đuôi cá ôm sát hông màu vàng, phần lưng được khoét sâu xuống một nửa làm nổi bật tỷ lệ cân đối giữa eo và hông, mái tóc cô được búi cao, phối cùng bộ trang sức kim cương và lớp trang điểm tinh tế.
Càng dẫn chương trình cho hoạt động lớn, ban tổ chức càng ưu ái các gương mặt nhìn đoan trang và thanh lịch.
Giữa chừng, Hàn Trân trở lại sân khấu một mình để trình bày về lịch sử phát triển của nhà hát trong vòng hai phút.
Người đang đứng trên sân khấu có khí chất hoàn toàn khác biệt, xinh đẹp đến mức khiến cho ngươi ta điêu đứng. Thêm vào đó, giọng nói của cô cũng rất đặc biệt, nghe mềm mại không hề cứng nhắc.
Bí thư Đảng ủy kiêm hiệu trưởng của một trường nghệ thuật nổi tiếng mở lời với chủ nhiệm, “Tôi đã từng gặp rất nhiều người dẫn chương trình, thực lòng mà nói thì họ đều quá diêm dúa, cô gái này còn trẻ và có nét duyên dáng rất trong trẻo.”
Ông ta xoa hai bàn tay lại với nhau, vẻ mặt nổi lên hứng thú dạt dào, “Tối nay cô ấy có tham dự bữa tiệc của đài các anh không?”
“Đài truyền hình không có yêu cầu bắt buộc”. Chủ nhiệm cười rồi nói tiếp, “Nếu anh có hứng thú thì để tôi đi hỏi xem sao”.