Hàn Trân nhất thời không biết có nên bắt máy hay không.
Cùng đi vào là một vị phóng viên kỳ cựu, người này vô cùng căm phẫn mà đập tay lên bàn một cái: “Bưng bít bê bối tại huyện Lam Ngọc, lần này thành phố định che giấu bao lâu đây.”
Phóng viên tin tức được mệnh danh là những vị vua không mũ miện, phần lớn trong số họ đều là những người tràn đầy nhiệt huyết, mở to mắt trong tăm tối, lên tiếng trong câm lặng.
Không giống như người làm việc tại trung tâm giải trí như Hàn Trân, chỉ biết ghi hình chương trình theo các bước tuần tự, cô đoán được ý định của Tiểu Hàm nên ấn ngắt cuộc gọi. "Đàn chị, bọn chị định đưa tin về huyện Lam Ngọc ư?"
"Chị đã xem chương trình trước đây của em." Tiểu Hàm gõ gõ lên góc bàn, hỏi ngược lại cô: "Em quen biết lão Lôi, người gửi đơn tố cáo kia đúng không?"
Hàn Trân khựng lại một lúc rồi đáp: "Em có gặp vài lần."
"Vậy thì để em đi liên hệ nhé, chị muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn ông ấy. Huyện trưởng đánh đập vợ đến tàn tật còn không cho chữa trị. Đây là hành vi giết người chưa đạt, nghiêm trọng hơn phạm tội kinh tế rất nhiều, đây sẽ là điểm đột phá của bản tin."
Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vị phóng viên kỳ cựu quay đầu đánh giá cô gái nhìn có vẻ nhu mì yếu đuối này, gương mặt dấy lên sự nghi ngờ. "Cô có được việc không đấy?"
Tiểu Hàm cũng nhìn về phía cô, Hàn Trân tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt trong veo: "E là phải đợi thêm hai ngày nữa vì không chỉ Đài truyền hình thành phố, Đài truyền hình tỉnh, mà ngay cả truyền hình vệ tinh và báo chí cũng muốn phỏng vấn lão Lôi. Ông ấy hiện đang ở cùng em gái trong phòng chăm sóc đặc biệt, có cảnh sát mặc thường phục trông coi, không cho phép bất cứ đơn vị truyền thông nào phỏng vấn."
Cô tiến lên một bước: "Đợi tình thế cạnh tranh giữa các đơn vị truyền thông lắng xuống rồi chúng ta mới hành động, khi đó việc canh gác cũng không còn quá nghiêm nữa.”
Vị phóng viên kia gật đầu: "Được đấy."
Sau khi ra khỏi văn phòng, Hàn Trân gọi điện thoại lại cho Quý Đình Tông, dầu dây bên kia đang có cuộc họp nên anh trực tiếp tắt máy.
…
Rời khỏi Đài truyền hình, cô tạt qua nhà chị Nhan một chuyến, đó là một căn duplex rộng gần bảy trăm mét vuông nằm trong trung tâm thành phố, cạnh quảng trường Tử Kinh.
Lúc này, chị Nhan đang ngồi xổm trong phòng tắm tự tay giặt đồ lót của đứa nhỏ. Con gái chị ấy chưa đầy sáu tuổi, tên Nhan Đa Lạc, đồng âm với từ dollar trong tiếng Anh*.
(*Chỗ này giải thích một chút, người TQ họ đọc tiếng Anh theo phiên âm của họ, từ đô la (dollar) họ đọc là [duō lè], tên bé kia đọc y chang thế.)
Đứa bé là do chị ấy mua t*ng trùng rồi làm thụ tinh nhân tạo, nguồn gốc t*ng trùng là từ một sinh viên trao đổi lai Nga, tóc đen, mắt nâu, cao lớn và đẹp trai.
Người chồng đầu tiên của chị sống ở quận Nam Hồng Kông, gia đình giàu có nên chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, anh ta có rất nhiều thói hư tật xấu dẫn đến chất lượng t*ng trùng giảm sút. Đàn ông coi trọng thể diện, nhất là thể diện liên quan tới phần thân dưới, anh ta không tuân theo hướng dẫn của bác sĩ, không tiết chế trong sinh hoạt cá nhân, kết quả tình trạng chuyển xấu thành vô sinh.
Chị Nhan muốn có đứa con của mình, để sinh ra Đa Lạc chị đã phải chịu khổ rất nhiều, may mà cô bé khỏe mạnh, cô bé có mái tóc nâu hơi xoăn tự nhiên, xinh đẹp hệt như búp bê sứ.
Hàn Trân đặt mấy bộ quần áo và chai nước hoa mà mình tiện đường mua lên bàn, sau đó nhìn khắp phòng một lượt. "Đa Lạc đâu rồi chị?"
"Ở trường." Chị Nhan lau khô tay, mở toang cửa sổ, châm một điếu thuốc dành cho phụ nữ, mùi rất nhẹ. "Đồ trong ngăn kéo ấy, ảnh và video đều có đủ."
Lật xem hai bức ảnh, lòng cô đã nguội lạnh từ lâu, trong bức ảnh là cảnh Chu Tư Kỳ và người mẫu nam nắm tay nhau trong rạp chiếu phim và thân mật trong quán bar.
Hình ảnh được thám tử tư chụp lại ở nhiều góc độ khác nhau, bầu không khí giữa hai người họ rất mờ ám, bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhìn ra sự khác thường.
Cảnh tượng hầu hết là ở thành phố khác, ngày còn có hôn nhân làm bình phong, anh ta dám ngang nhiên làm chuyện đó với đàn ông ngay trong bãi đỗ xe của biệt thự. Nhưng sau khi mất đi lớp vỏ bọc, mẹ của anh ta là bà Lạc Thiến vô cùng bất mãn, do đó Chu Tư Khải chỉ có thể lén lút làm chuyện xằng bậy.
"Video còn khiếp hơn nữa cơ." Vẻ mặt chị Nhan rất phức tạp, chị ấy cầm gạt tàn lên rồi dập điếu thuốc. "Trân Trân này, em cũng nhịn giỏi thật đấy, hơn một năm qua em chưa từng đề cập đến chuyện này với chị lần nào, nếu chị là em thì kiểu gì cũng phải cho thằng chó chết đó một trận."
"Em cũng nghĩ tới chuyện đó rồi." Hàn Trân cất đĩa ghi hình đi. "Nhưng có đánh nhau toét đầu chảy máu thì cũng chẳng thay đổi được sự thật."
"Vậy em đào bới mấy thứ này để làm gì, tính đòi tiền nhà họ Chu hả?"
Cô lắc đầu, cô không định tống tiền, các công ty bất động sản thường xuyên vướng vào tranh chấp, do đó họ có bộ phận pháp lý và nắm trong tay một đám côn đồ chuyên gây chuyện để xử lý rắc rối. Nếu cô tống tiền thì khả năng cao là sẽ không nhận được một xu, đồng thời còn bị đổ cho tội danh lừa đảo nữa, vậy thì cô sẽ xong đời.
Hàn Trân nói: "Em có kế hoạch, không bị phát hiện đúng không?"
Ban đầu cô định tự tìm thám tử, cánh săn ảnh trong giới giải trí cô cũng quen biết một vài người nhưng không mấy thân thiết, cô sợ bí mật của mình sẽ bị lộ, dẫu sao nhà họ Chu cũng là một gia đình giàu có nức tiếng trong vùng.
Cô chợt nghĩ đến chị Nhan, chị ấy có quan hệ rộng và hiểu biết hơn cô, có chị ấy đứng ra làm trung gian thì sẽ không điều tra ra được Hàn Trân, lúc tới dẫn chương trình ở Vân Hải Lâu, cô đã nhờ chị ấy chuyện này.
"Em yên tâm, thám tử tư chị thuê là tay lão luyện, chắc chắn không để lại dấu vết đâu." Chị Nhan xua tay cho bớt mùi khói thuốc, sau đó khoanh tay trước ngực. "Em khai mau, người đàn ông lần trước đón em ở Vân Hải Lâu là ai hả?"
Cô giả vờ không hiểu, dùng tăm chọc vào quả táo trong đĩa trái cây, trả lời qua quýt: "Làm gì có đàn ông nào."
"Lại còn giấu, yêu đương lén lút à?" Chị Nhan nở một nụ cười thâm thúy: "Trông cũng được đấy, vóc dáng cân đối, nhìn hạ bộ thì chắc trên giường mạnh mẽ với bền bỉ lắm nhỉ.”
Hàn Trân trợn tròn mắt, vành tai đỏ hồng lên.
Chị ấy nói rất đúng trọng tâm, cô không phủ nhận.
Buổi tối chị Nhan có hẹn nên không giữ cô lại dùng cơm, chị ấy lái xe đến trường đón Đa Lạc nên tiện đường đưa cô về.
"Chị đổi xe à?" Hàn Trân quan sát nội thất trong xe một lượt.
"Phục vụ công việc thôi, lái con Buick rách nát mấy ông chủ kia không thèm nể nang gì cả, xe cộ cũng là thể diện đấy."
Về những chuyện liên quan tới công việc, chị Nhan không tiết lộ nhiều, rất kín kẽ, nhưng tóm lại là không phạm pháp và không kiếm tiền bất chính.
Mục tiêu của chị ấy là tiết kiệm được mười triệu cho Nhan Đa Lạc và thành lập một quỹ ủy thác để không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc nữa.
Chị Nhan năm nay ba mươi tư tuổi, từng ly hôn hai lần, đến nay vẫn chưa tái hôn. Theo lời chị ấy, tình cảm là thứ rất dễ thay đổi còn thời gian thì không thể quay ngược trở lại, chỉ có tiền bạc và con gái là lối thoát cũng như mối bận tâm duy nhất của chị ấy.