Hàn Trân tâm tình rối loạn, bả vai rụt lại vì bị tiếng sấm làm cho giật mình, áo khoác của người đàn ông chùm lên đầu cô, che chắn kín kẽ.
"Sợ sấm sét à?"
Cô lắc đầu, sợ anh không nhìn thấy nên cất cao giọng, nói: "Không sợ."
Âm thanh bị tiếng mưa xối xả át đi trở nên yết ớt và mong manh. Quý Đình Tông gần như ôm lấy cô cất bước, đoạn đường chỉ vài chục mét ngắn ngủi, nửa người anh đã ướt đẫm, những khối cơ bắp săn chắc hiện rõ sau lớp áo sơ mi.
Hai người bước vào cửa, Hàn Trân cởi áo khoác xuống, ngoài tất và giày bị nước mưa làm ướt thì những nơi khác trên người cô đều khô ráo do được che chắn rất kỹ càng.
Bảo mẫu vội vã chạy ra nghênh đón, hết lấy dép lại đưa khăn.
Sự chú ý của Hàn Trân lúc này đặt toàn bộ lên người Quý Đình Tông, cô giơ tay giúp anh phủi vệt nước trên vai. "Hai chúng ta chùm chung áo khoác cũng được mà."
"Em thấp quá." Anh rũ mắt, ánh mắt quét qua hai xoáy tóc trên đỉnh đầu cô. "Chùm chung áo thì đi sao nhanh được."
Cô nghẹn họng, lập tức rút tay về. "Thế anh tự làm đi."
Quý Đình Tông mỉm cười, lấy khăn lau qua mặt rồi ném lên bàn. "Chìa khóa bên nhà thuê kia, em đưa cho bảo mẫu đi."
Bước chân của cô khựng lại, đứng yên bên cạnh ghế sô pha. "Em chưa định chuyển..."
Người đàn ông kéo ống quần ngồi xuống, sau đó cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, bảo mẫu đặt thuốc cảm và một ly nước ấm trước mặt anh.
Anh uống thuốc không cần nước, cứ thế nhai nát viên thuốc rồi nuốt luôn, các cơ trên xương quai hàm khẽ nhấp nhô cử động, khí thế trông rất mạnh mẽ.
"Nếu cuộc hôn nhân giữa em và cậu ta chỉ là bình phong thì chia tay cũng xem như giải thoát, vậy tại sao còn tới Đài truyền hình gây rối rồi cho người đến tận nhà tìm em, hai bên đã ký tên đồng ý ly hôn rồi, tại sao còn kết thù."
Hàn Trân mím môi, trong lòng chứa đầy nỗi oan ức. "Ly hôn là bởi anh ta không trung thực, lừa em kết hôn chứ em không có vấn đề gì."
Quý Đình Tông châm điếu thuốc, khuôn mặt vô cảm, bầu không khí lúc này trở nên lạnh lẽo, trong mắt anh hiện lên tia rét lạnh nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Thế nên tôi mới bảo em chuyển nhà, ai cũng có cuộc sống riêng của mình rồi, đừng làm xáo trộn nữa."
Bảo mẫu bước ra khỏi phòng tắm, nói nước tắm đã chuẩn bị xong. Không đợi cô trả lời, anh đã đứng dậy đi vào phòng tắm.
"Cô Hàn, chìa khóa."
Hàn Trân do dự một lúc lâu mới lấy chìa khóa ra khỏi túi xách rồi đưa cho bảo mẫu, cô hậm hực đi lên lầu, bước vào căn phòng mà mình từng ở trước đó.
Cửa sổ không được đóng kín mà có một khe hở, vài hạt mưa bay vào, cô nằm lên gối lắng nghe tiếng sấm và tiếng mưa.
Năm lần bảy lượt bị từ chối, chắc hẳn sự nhẫn nại của anh cũng có giới hạn, cho đến khi Hàn Trân không thức nổi nữa mà ngủ thiếp đi, Quý Đình Tông vẫn không xuất hiện.
…
Ngày hôm sau, Quý Đình Tông mặc lên người áo sơ mi và áo khoác, trang phục rất nghiêm chỉnh, dáng người cao ráo thẳng tắp, chân mang giày da bóng loáng, lúc này anh đang đứng trước gương cài thắt lưng, dáng vẻ như chuẩn bị đi công tác.
Bảo mẫu đưa cặp công văn tới nhưng anh không nhận.
Trước khi lên đường, anh bước lên tầng rồi đẩy cửa, mái tóc đen mượt như lụa của Hàn Trân phủ khắp mặt gối còn đầu cô thì vùi kín trong chăn.
Anh híp mắt lại, nghi ngờ không biết cô có thở nổi hay không, anh vén một góc của tấm chăn ra, đôi chân thon dài trắng nõn lập tức lộ ra trước mắt.
Hàn Trân khi ngủ không yên chút nào, lăn lộn hết bên này sang bên khác, chiếc áo sơ mi trắng cuộn lên tới hông, chiếc quần lót trong suốt màu hồng trông vừa gợi cảm vừa tươi sáng.
Cảm thấy mát lạnh, đôi mắt đen láy của Hàn Trân hé mở, nửa tỉnh nửa mê quan sát anh.
Lòng bàn tay khô ráo của người đàn ông mân mê trên thân thể cô, lướt qua đầu gối rồi dừng lại ở eo, đường nét hai bên rất duyên dáng và xinh đẹp.
"Ngứa."
Cô đã tỉnh táo năm sáu phần, tránh né bàn tay anh, do ra sức giãy dụa nên bầu ngực cũng theo đó mà run lên, đầu v* lấp ló sau lớp vải như có như không.
Quý Đình Tông nhìn cô từ trên cao xuống, dáng vẻ ngại ngùng, thuần khiết này của cô vô hình trung đã quyến rũ và khơi gợi dục vọng của đối phương.
"Em ngủ ngon không?" Môi anh gặm nhấm bụng dưới và hai bên eo của cô, do dùng sức nên người cô không khỏi run lên.
"Run cái gì?"
"Ai bị cắn mà chẳng như vậy."
Người đàn ông vạch trần: "Là do em quá nhạy cảm."
"Cuối tuần mà anh cũng không được nghỉ à?"
Hàn Trân phát hiện trang phục anh mặc rất chỉnh tề, mùi hương rêu cam trên vạt áo nồng đậm, anh không giống kiểu đàn ông sẽ dùng nước hoa nên có lẽ đây là mùi huân hương trong tủ quần áo.
Quý Đình Tông tháo đồng hồ đeo tay xuống rồi đặt lên tủ đầu giường. "Ừm, có công vụ."
Chuyến công tác lần này là tháp tùng Bí thư Tỉnh ủy đi thị sát tuyến đường sắt Giang Tuy, tuyến đường sắt này có đến phân nửa là nằm trong địa bàn tỉnh, theo đề án được phê duyệt thì nó sẽ chạy vắt ngang qua tỉnh Giang Châu, số tiền đầu tư xây dựng của dự án là hơn ba mươi tỷ nhân dân tệ.
Chiếc xe công vụ được sắp xếp sẽ tới đón lãnh đạo vào thời gian và địa điểm được chỉ định.
Quý Đình Tông không theo kịp, vào giờ cao điểm buổi sáng, từ đường Hương Đảo tới Văn phòng Tỉnh ủy có thể bị tắc đường mất hai giờ đồng hồ, do đó anh đã đổi thành đi tàu cao tốc chuyến tám giờ năm mươi phút.