Quý Đình Tông không phản đối, ban đầu anh đồng ý đến Thanh Đảo cùng cô nhưng rồi lại vì công việc mà để cô bơ vơ một ngày, do đó nửa là chiều chuộng, nửa muốn bù đắp, “Em muốn thế nào cũng được.”
Hàn Trân mặt mày hớn hở, mở vali ra rồi bắt đầu thay quần áo và trang điểm.
Anh đi từ ghế sofa đến bàn ăn để tìm thuốc lá. Hộp thuốc lá vùi lấp dưới đống chai lọ cùng với đồ trang điểm đủ kích cỡ mà cô mang theo.
Sau khi tìm thấy anh định châm thuốc nhưng rồi cố nhịn lại, anh dựa lưng vào ghế một cách uể oải, bất chợt cất tiếng: "Trễ chút rồi hẵng đi."
Hàn Trân đang chuyên tâm kẻ lông mày, động tác chợt dừng lại, "Tại sao?"
“Trời nắng quá.” Người đàn ông liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đang chiếu chói chang, “Trân châu trắng sẽ biến thành trân châu đen mất.”
Hàn Trân không khỏi bật cười khúc khích, “Trước đây em từng đen rồi, làm phóng viên dẫu có năng mưa cũng vẫn phải tới hiện trường, năm trước có một thị trấn xảy ra tình trạng ngập úng, phải lội nước để tới lấy tin, em ngâm nước suốt hai tiếng đồng hồ, da nhăn nheo hết lại, còn bị dị ứng sưng tấy cả tháng liền.”
Quý Đình Tông kéo cô ngồi vào lòng mình. "Vậy ư?"
Tưởng anh không tin, cô ôm lấy cổ anh rồi nói tiếp: "Bản thảo của bài báo đó là do em viết, từng được đăng trên tờ báo của tỉnh đấy. Lãnh đạo, anh không đọc báo à?"
"Em gọi tôi là gì?" Quý Đình Tông nheo mắt lại, vén váy cô lên rồi vỗ bốp vào mông cô một cái, anh dùng lực khá mạnh khiến xương cụt của cô râm ran.
Đôi mắt Hàn Trân ươn ướt: “Thư ký trưởng Quý…”
Mấy chữ này tượng trưng cho quyền lực và địa vị của anh. Khi được cấp trên, đồng liêu hoặc cấp dưới thốt ra, chúng khiến anh trở nên nghiêm túc và cứng nhắc. Không ai mang lại được thứ cảm giác như khi cô gọi.
Trong cơ thể Quý Đình Tông có một luồng nhiệt cuộn trào, anh tham lam hôn lên khuôn mặt và khóe miệng cô. Dưới môi lưỡi như chôn giấu ngọn lửa, chỉ cần chạm nhẹ là bốc cháy, thiêu rụi linh hồn của cô. Ngay cả hơi thở cũng tràn ngập mùi khói thuốc ám trên người anh và mùi hương elemi từ kem dưỡng sau khi cạo râu.
Nồng nặc, quyến rũ và khó quên.
Hàn Trân không thể cưỡng lại, cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, "Em đói rồi, muốn ăn hải sản."
Quý Đình Tông không phản đối, đưa cô đến nhà hàng Khai Hải, sau khi ăn xong anh còn rủ cô đi xem phim.
Có điều chưa xem hết bộ phim, Hàn Trân nhìn ra được anh không mấy hứng thú với những chuyện thế này. Cô khẽ nói ra tên một vài diễn viên trẻ nổi tiếng hiện nay nhưng anh nói thẳng rằng mình không biết họ, điệu bộ rất cứng nhắc, xem được giữa chừng thì hai người rời khỏi rạp chiếu phim.
Ánh hoàng hôn trên bãi biển tạo ra một cái bóng đổ dài của người đàn ông, Hàn Trân núp sau lưng anh để tránh nắng.
Cơ thể của Quý Đình Tông cao lớn và tráng kiện, trong số những người đàn ông Hàn Trân từng gặp, rất ít người có vóc dáng như anh, anh chiều theo ý cô nên bước chân không nhanh.
Cô không nhìn đường, anh đi về bên trái thì cô đi theo về bên trái, anh đi về bên phải thì cô cũng đi theo về bên phải, bàn chân cứ giẫm lên cái bóng của anh mà đi.
Mặt cát xốp mềm, Hàn Trân vô tình bước dài một bước, trán va vào lưng anh, cô ôm đầu kêu đau một tiếng.
Quý Đình Tông thả đôi dép đang cầm trên tay xuống dưới chân cô rồi quay sang trách yêu, “Em mang dép vào, đi đứng cho tử tế.”
Cô coi lời anh như gió thoảng bên tai, ánh mắt hướng ra phía bờ biển, "Khi nào mới đến nơi? Chân em nhức lắm rồi."
Anh cúi người xuống, vỗ vỗ lên đầu gối dính đầy cát của cô, nhắc lại lần nữa: “Mang dép vào thì đi cũng nhanh hơn, lỡ vấp ngã em chắc chắn lại khóc cho xem.”
Cô phản bác: "Em hết khóc nhè từ hồi cấp ba rồi."
“Điêu.” Quý Đình Tông cau mày, “Lần nào lên giường mà em chẳng khóc thảm thiết.”
Hàn Trân nghẹn họng, mặt lập tức đỏ bừng lên.
"Đây là muốn tốt cho em thôi."
"Ừm."
Cô mặc một chiếc váy cổ yếm màu trắng, phần eo bo lại làm nổi bật thân hình mảnh mai, phần lưng váy có vài sợi dây mảnh đan chéo nhau, phơi bày từng tấc trên làn da trắng mịn, tất cả đều vừa phải, đều khiến anh yêu thích.
Trên vành tai không biết từ khi nào đã xuất hiện một bông hoa đại đỏ. Quý Đình Tông đưa tay gảy lên nó, "Ở đâu ra vậy?"
"Một người chị đi ngang qua tặng em đó, hoa giả thôi. Nhìn có diêm dúa quá không?"
Người đàn ông lau đi giọt mồ hôi trên trán cô, như vậy vẫn chưa đủ anh còn giữ lấy cằm cô ngắm nhìn một lúc, "Không diêm dúa, rất xinh."
Được khen nên đương nhiên cô cảm thấy vui vẻ, đuôi mắt cong lên, ánh mặt trời chiếu lên khiến làn da trắng nõn của cô như trong suốt, phát ra ánh hào quang rực rỡ, nốt ruồi son trên gò má vô cùng xinh đẹp, trông cô lúc này còn kiều diễm hơn cả đóa hoa.
Hàn Trân ngẩng đầu lên, hỏi: “Khi nào có dịp, mình chụp chung một tấm được không anh?”
Đàn ông đa số không thích chụp ảnh, nhất là kiểu người nghiêm chỉnh và cứng nhắc như Quý Đình Tông.
Huống hồ, mối quan hệ của hai người từ khi bắt đầu cho đến khi nảy nở đều rất nhạy cảm đối với anh. Đi trên con đường làm quan, danh tiếng rất quan trọng, phải đề phòng vô số kẻ muốn ngáng chân hay tính kế.
Trong thư phòng tại biệt thự số 2, Hàn Trân từng nhìn thấy một bức ảnh cũ của anh.
Bức ảnh được chụp vào năm 2006 trước cổng Thiên An Môn tại Bắc Kinh, đó là một ngày mùa đông lạnh giá, tuyết trắng phủ kín mặt đất.
Khi đó anh mới ngoài hai mươi, mặc chiếc áo Bomber cổ lông màu vàng nhạt, người dựa lên chiếc xe Hồng Kỳ.
Nước da đen hơn so với bây giờ, đường nét khuôn mặt tương đối trưởng thành, anh nở nụ cười để lộ hàm rằng trắng, hốc mắt rất sâu, trên khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn mảnh.