“Lưu manh”. Dứt lời, cô lập tức bổ nhào vào lòng người đàn ông, sự phẫn nộ do Chu Tư Khải gây ra ngay lập tức tiêu tan không còn vết tích, thay vào đó là cảm giác hân hoan như chim non được bay trở về rừng.
Anh khẽ cười một tiếng, “Lưu manh sao còn ôm?”
Hàn Trân ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp không chút phấn son lúc này đã ửng đỏ vì men rượu, dưới ánh đèn neon phản chiếu, dáng vẻ này khiến cho người ta rung động không thôi.
“Anh có phải đâu, anh đẹp trai mà”
Nụ cười của Quý Đình Tông càng thêm đậm nét, anh gạt sợi tóc vướng trong khoé môi cô ra, “Em uống rượu đấy à?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, “Chưa say đâu”.
“Em uống cùng ai?” Người đàn ông ôm lấy cô, mở cửa xe rồi ngồi vào hàng ghế sau.
“Phải lập một tổ chương trình mới nên em mời đồng nghiệp trong đài dùng bữa.”
Nếu không có khoản tiền đầu tư của Quảng Hà thì chuyện lần này e sẽ không thuận lợi đến vậy.
Cầu danh được danh, cầu lợi được lợi, đây là điều mà tất thảy người trong đài truyền hình cũng như người làm trong ngành truyền thông đều mong mỏi.
Hàn Trân xưa nay không động đến rượu, trên bàn tiệc ban nãy cô đã uống bốn năm ly rượu trắng, lúc này men rượu dâng lên, cô say lúy túy áp sát vào cơ thể anh.
“Em khát”
Tốc độ của chiếc xe chậm lại, Quý Đình Tông đỡ lấy gáy cô rồi cho cô uống nước khoáng, uống một nửa thì rỉ ra một nửa, nước chảy khắp mọi nơi, cô ợ lên một cái, dáng vẻ ngốc nghếch vô cùng.
Anh lau đi chỗ nước dính trên ngực cô, “Có thuốc giải rượu không?”
Hoàng Kiều lục lọi ngăn để đồ nhưng không tìm thấy, “Để tôi đi mua”.
“Em đâu có say”. Hàn Trân đột nhiên ngồi quỳ trên đùi người đàn ông, sau đó quàng tay qua cổ anh, “Đình Tông, dù em có làm gì thì anh cũng sẽ bảo vệ em đúng không?”
Anh vuốt ve mặt cô, “Ừm”.
“Thật à?”
“Em muốn làm gì nào?”
Người đàn ông tựa đầu về phía sau, ánh sáng và bóng tối phác họa đường nét giữa mũi và môi anh tạo thành một góc độ cương nghị, lúc nào anh cũng tỏ ra ung dung bình thản, dường như tất thảy mọi chuyện đều có thể chống đỡ, “Định chọc thủng một lỗ trên bầu trời à?”
Hàn Trân vùi mặt vào vạt áo anh hít hà mùi hương rêu cam nồng đậm, cô bật cười khúc khích, “Anh đánh giá em cao rồi, em nào có bản lĩnh đó”.
Lúc xuống xe, Hàn Trân bước đi loạng choạng, Quý Đình Tông bế cô lên lầu rồi đặt xuống giường, bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn khăn ấm, “Mùi rượu không nồng mà sao cô Hàn lại say đến thế này?”
“Bà đi xả nước đi”. Anh căn dặn.
Bảo mẫu đáp lại một tiếng rồi ra khỏi cửa, đi đến phòng tắm.
Không tìm thấy thuốc trong tủ, khi anh định xuống lầu thì Hàn Trân đột nhiên nắm lấy tay anh kéo lại.
Quý Đình Tông không kịp phòng bị, cơ thể đổ xuống phủ lên người cô, sau đó hai người trao nhau nụ hôn ướt át, bụng dưới của Hàn Trân lúc này căng cứng nhưng nửa người trên lại cảm thấy ớn lạnh, cô muốn gần gũi nên chủ động cởi cúc áo của anh.
Dưới vạt áo đang rộng mở là các khối cơ bắp gợi cảm kéo dài từ ngực cho tới bụng, cô đưa tay vuốt ve, xúc cảm từ ấm áp tăng vọt lên thành nóng bỏng, giống như một bếp lửa đang bùng cháy.
“Sao anh không hôn em?”
Quý Đình Tông im lặng, không nhúc nhích, cô đang mặc trang phục công sở, bên trên là áo sơ mi mỏng màu be, chiếc chân váy ngắn cuộn lên đến eo, phần mông trần trụi ma sát vào hạ bộ của anh, cô không màng tất thảy, cứ thế cởi bỏ thắt lưng của anh.
“Em muốn…”
Phần môi âm hộ như hai cánh hoa kia đang hé mở, rất ướt át, ánh nước lấp lánh tuyệt đẹp, “Muốn gì nào?”
Hàn Trân là kiểu người bảo thủ lại hay mắc cỡ, do đó không thể nói ra mấy lời trần trụi, cô vươn tay tới chỗ háng anh, ban đầu là mò mẫm, về sau chuyển sang nắm chặt.
Thứ đó của người đàn ông đang ở trạng thái bán cương, cô nuốt một ngụm nước bọt, “Anh… rõ ràng cũng có cảm giác”.
“Thế ư?”. Trong lời nói của Quý Đình Tông mang theo ý trêu ghẹo, anh cố tình áp sát vào tai cô nói nhỏ một câu.
Hàn Trân cắn môi, mặt mũi đỏ bừng, cô cởi váy rồi quay người nằm bò ra như một chú chó con, đầu gối quỳ trên giường, mông vểnh lên cao, hai chân mở rộng hướng về phía người đàn ông.
Quý Đình Tông muốn cô quỳ bò trên giường, mở rộng chân rồi tự đút tay vào cho anh xem.
Cô tách mở hai cánh môi hồng hào, vân vê hạt ngọc nhạy cảm lúc mạnh lúc nhẹ, sau đó đút một ngón tay vào trong cửa mình ẩm ướt, đâm rút cho đến khi dâm thùy trào ra.
Hàn Trân phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, bờ mông ngay lập tức bị in lên một dấu tay rõ nét, đôi chân trắng nõn run lên vì kích thích.
Cảnh tượng này khiến tĩnh mạch trên thái dương của Quý Đình Tông nổi lên, cây gậy đang được vuốt ve hưng phấn cương to lên trông vô cùng đáng sợ, “Tiểu Trân, em dâm đãng quá đấy”.
Tay anh vân vê hạt trân châu cho đến khi nó cương lên dựng đứng, sưng to như hạt táo tàu và run rẩy nhô ra khỏi hai cánh môi âm hộ.
Hàn Trân vừa rấm rứt vừa thủ thỉ gọi tên anh, đột nhiên cơ thể cô co giật rồi phun ra một dòng nước, ngón tay vừa rút ra, người đàn ông một tay nắm túi tinh, một tay đỡ thằng nhỏ nhắm chuẩn nơi cửa mình của cô rồi ưỡn hông đâm thẳng vào.
“To quá, anh nhẹ thôi…” Cơ thể của Hàn Trân phủ đầy mồ hôi, vẻ mặt cô lúc này mơ màng và bối rối.
Quý Đình Tông đánh vào mông cô một cái, “Em thiếu đòn”.
Anh bấu chặt lấy hông cô, lực đưa đẩy không hề giảm bớt, phần quai hàm căng chặt, bờ mông trần trụi thúc vừa nhanh vừa mãnh liệt, chiếc giường đôi rộng lớn rung lắc như điên.
Sự mềm mại và chặt khít bên trong cô luôn mang lại khoái cảm tuyệt vời cho dù có làm bao nhiêu lần đi chăng nữa, hơi thở của người đàn ông mỗi lúc một nặng nề hơn.
Đêm nay, dục vọng của Quý Đình Tông bùng nổ mãnh liệt, anh giày vò cô đến tận một hai giờ sáng, Hàn Trân hết nằm rồi lại quỳ hoặc bò, khi kết thúc, hai chân cô gần như không thể khép lại được.
Ngày hôm sau tới Đài truyền hình, vùng thắt lưng của cô rất đau nhức do phải đứng lâu.
Cô bận bù đầu với việc lựa chọn đề tài cho chương trình mới, cuối cùng nó đã qua vòng xét duyệt.
Cô cũng liên lạc với chị Nhan vài lần trong thời gian rảnh rỗi, chị ấy đang mở rộng công việc kinh doanh mới, thường cùng mấy bà chủ của các doanh nghiệp tư nhân đi ngâm nước nóng hoặc tới spa làm đẹp.
Hàn Trân đã lỡ hẹn với chị ấy vài lần, lý do là vì mấy ngày gần đây Quý Đình Tông bỗng nhiên rảnh rỗi đến lạ.
Anh sắp xếp Hoàng Kiều đến đón cô tan làm tại giao lộ, sau đó hai người sẽ dùng bữa tối tại một vài câu lạc bộ có tính riêng tư cao, những nơi này đều được đóng kín bằng cổng sắt, tại cổng được lắp đặt bốn đến năm camera, chỉ những chiếc xe có biển số đã đăng ký mới được đi qua.
Theo lý mà nói, việc thay đổi nhiệm kỳ trong cơ cấu Đảng và Chính quyền ở cấp quận và cấp thành phố sẽ do Ban Tổ chức tỉnh tiến cử, sau đó tỉnh sẽ mở cuộc họp Ủy ban Thường vụ để xác định, cuối cùng là công bố trên trang cổng thông tin điện tử của tỉnh và báo Giang Châu.
Thời gian công bố kéo dài một tuần, trong những ngày này, các loại đơn tố giác liên quan tới việc đề bạt cán bộ sẽ lũ lượt được gửi đến.
Anh phụ trách việc tiếp nhận và xử lý khiếu nại, đáng lẽ phải bận tối mắt tối mũi mới phải.
Mãi đến tận giữa tháng, Hàn Trân mới có cơ hội tới vịnh Bích Thủy.
Cô thay đồ bơi, chị Nhan dựa người lên cửa tủ, ánh mắt chị ấy rất sắc bén, chỉ mới liếc qua đã trông thấy mấy vết cắn nóng bỏng trên vùng bẹn trắng nõn của cô, “Dạo này sống vui vẻ quá nhỉ”.
Hàn Chân vội vàng che đi, “Ta mau vào đi, chỗ này đắt lắm, mười một giờ đã đóng cửa rồi, chỉ còn mấy tiếng để ngâm mình thôi”.
Chị Nhan bật cười khúc khích, “Chị mời khách, em tiếc cái gì hả?”
“Em tiếc tiền hộ chị được chưa”
Khu vực hồ nước nóng bật đèn sáng rực, chỉ có lác đác vài người, Hàn Trân không biết bơi nên chỉ ngồi chỗ nước nông.
“Đến tìm chị là vì chuyện của Chu Tư Khải sao?” Chị Nhan xuống nước, trên mặt và trán phủ kín những lát dưa chuột mỏng, lúc này chị ấy đang nhàn nhã lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay.