“Cứ như xa cách mấy đời rồi vậy, hiện nay anh đã vào Ủy ban Thường vụ, còn tôi cũng đã đưa công ty xây dựng Phong Dụ lên sàn chứng khoán và mở rộng thành tập đoàn Quảng Hà, đáng lẽ hai ta phải thường xuyên liên lạc để hiểu nhau hơn mới đúng, nào ngờ lại trở nên xa cách thế này.” Tưởng Thiên Thừa nửa nói đùa nửa than thở, sau đó mời anh ngồi vào ghế trên cùng trong phòng ăn.
“Có một vài mối giao tình, xa cách sẽ thuần khiết hơn ở gần nhau”. Quý Đình Tông khách sáo nói một câu rồi kéo chiếc ghế lưng cao, đợi Hàn Trân ngồi xuống anh mới ngồi vào vị trí bên cạnh cô.
Tưởng Thiên Thừa từng chiêu đãi vô số quan chức và doanh nhân, phụ nữ đi cùng cũng có đủ loại thân phận.
Lúc hai người vào cửa ông ta đã để ý tới Hàn Trân, Quý Đình Tông không hề né tránh, nếu nói ông ta không tò mò là giả.
Ngày còn đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng thành phố Cát Đông, anh thường xuyên gặp gỡ Tưởng Thiên Thừa tại nhà hàng Sư Tử Lâu trong thành phố.
Cho dù là xã giao hay tiến hành đàm phán kết nối doanh nghiệp với chính phủ, trên bàn tiệc có rượu hay không rượu thì Quý Đình Tông luôn chỉ đi một mình, anh cũng không chủ động tiếp xúc nhiều với cấp dưới là phụ nữ dưới bốn mươi lăm tuổi.
Sự thất bại của người làm quan chức một trăm phần trăm có dây dưa tới tiền bạc và phụ nữ.
Tưởng Thiên Thừa cảm thấy Quý Đình Tông có thể tiết chế dục vọng tới cảnh giới như vậy, khó trách tiền đồ rộng mở, anh có tham vọng quyền lực mạnh mẽ nhưng không phải một con bạc, thay vào đó là làm đâu chắc đấy, chưa từng chọn nhầm phe, cũng không thích mấy chuyện trăng hoa bay bướm. Năm đó anh sống y như một vị hòa thượng khổ hạnh, vậy mà hiện nay đã giác ngộ rồi.
Sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua, Tưởng Thiên Thừa che giấu sự tìm tòi trong mắt lại, biểu cảm rất điềm tĩnh, “Cô gái này nhìn quen mắt quá.”
“Chủ tịch Tưởng”. Hàn Trân lịch sự gật đầu với ông ta, “Lễ đính hôn hồi đầu tháng tư của cậu cả, tôi đã được mời tới dẫn chương trình”.
“Là cô Hàn của Đài truyền hình Thành phố đó sao? Tôi vẫn có chút ấn tượng”. Tưởng Thiên Thừa châm một điếu xì gà lớn, sau đó tiện tay đẩy hộp xì gà tới, “Trước đây tôi chưa từng thấy bên cạnh ông chủ Quý có phụ nữ, đây là gấp gáp muốn thành gia lập thất rồi sao?”
Quý Đình Tông không quen hút thuốc lá ngoại, cảm thấy mùi của chúng vừa nồng vừa quái gở, vậy nên không động vào, “Đến tuổi này rồi, chậm thêm một hai năm nữa cũng không hề gì”.
Dưới mép bàn, tay của Hàn Trân vẫn đang bị người đàn ông nắm chặt.
Ở bên anh đã được một thời gian, từng được ban ơn mưa móc, cũng từng trông thấy sự hung hãn gợi cảm khi hứng tình của anh, cho dù anh đang ngồi rất nghiêm chỉnh, Hàn Trân vẫn như thể cảm nhận được sức mạnh cơ bắp dưới lớp áo sơ mi của anh từ bàn tay lan tới, trên trán cũng nóng đến mức tỏa nhiệt, cô muốn giãy ra nhưng người đàn ông không cho.
Người giúp việc mang tới một chai rượu vang Tây Ban Nha hình bầu dục có phần miệng hẹp, nhân tiện hỏi hai vị khách có kiêng kị món ăn nào không.
Hàn Trân lắc đầu nói mình không có.
“Sao tôi nhớ là em có mà”. Quý Đình Tông cũng cảm thấy nóng, dùng một tay nới lỏng hai cúc trên áo sơ mi, “Có súp hải sản không? Không bỏ gừng và hạt tiêu, mang cho cô ấy một bát”.
Người giúp việc nói có, khi người này định rót rượu vào ly của Hàn Trân, người đàn ông đã đưa tay ra cản lại, “Cô ấy không uống rượu”.
Tưởng Thiên Thừa quan sát Hàn Trân bằng ánh nhìn thâm thuý, sau đó căn dặn người giúp việc, “Pha trà sen cho cô Hàn”.
Hàn Trân vốn không cảm thấy thèm ăn nên định bụng rằng ăn được bao nhiêu thì ăn, không thì thôi.
Sau khi ăn được nửa bát súp hải sản, Hàn Trân bắt đầu cảm thấy chướng bụng, hai chân khẽ vặn vẹo, cô cắn môi rồi nói nhỏ bên tai Quý Đình Tông, “Em muốn đi vệ sinh”.
“Lão Tưởng, nhà vệ sinh ở đâu?”
“Hành lang…”
Tưởng Thiên Thừa không sống ở căn nhà này thường xuyên, hôm nay tới đây chỉ là để phù hợp với lịch trình của Quý Đình Tông mà thôi. Ông ta lập tức gọi người giúp việc tới dẫn cô đi.
Bóng lưng Hàn Trân biết mất ở khúc ngoặt hành lang dài.
Tưởng Thiên Thừa lấy làm lạ, “Ông chủ Quý thật lòng hay chỉ vui chơi qua đường thôi?”
Quý Đình Tông vuốt nhẹ đôi đũa gỗ, “Đang tìm hiểu”.
Nếu là yêu đương nghiêm túc thì ông ta lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, “Anh có biết cô ấy đã ly hôn không?”
“Biết”
Tưởng Thiên Thừa cất giọng từng trải, “Trên đời này có hai loại phụ nữ không nên dây vào, một là quá tham vọng, không chịu sống kiếp người tầm thường, hai là từng đổ vỡ hôn nhân, đàn ông dây vào tất sẽ ra chuyện”.
Quý Đình Tông đặt ly rượu xuống mặt bàn phát ra một tiếng động nhỏ, “Chưa nghe thấy câu này bao giờ”.
Tưởng Thiên Thừa nghe ra được ý của đối phương, Quý Đình Tông dù ít dù nhiều cũng đã động lòng, vậy nên ông ta đổi giọng, “Có phụ nữ chăm sóc cũng tốt, lúc về nhà còn có người chờ, tính cách đối phương hoạt bát thì cuộc sống cũng bớt nhàm chán hơn”.
Hàn Trân tính tình dịu dàng, không thích ầm ĩ, anh không đáp lại lời của đối phương.
Tưởng Thiên Thừa thay đổi chủ đề câu chuyện, cánh môi mấp máy khiến cho nửa điếu xì gà lay động, “Thấy bảo anh lại sắp thăng chức à?”
Quý Đình Tông nhấp một ngụm rượu, “Nhanh nhất thì cũng phải cuối năm mới có động tĩnh”.
“Chưa tới bốn mươi đã lên tới chức vụ phó cấp tỉnh*, với tốc độ thăng tiến như tên lửa thế này, bảo anh có thể bước chân vào Trung Nam Hải** tôi cũng tin”. Tưởng Thiên Thừa xoa tay vào nhau, “Sự nghiệp chính trị của Bí thư có khởi đầu tốt đẹp, ông ấy hiện đang đương nhiệm, có cơ hội tiến vào Bộ Chính trị và ngồi lên vị trí phó cấp quốc gia, người ta vẫn nói tướng mạnh không có lính yếu…”
(*Phó cấp tỉnh là một cấp bậc trong hệ thống công vụ viên của chính phủ Trung Quốc, nói một cách dễ hiểu thì nó bao gồm một trong các chức vụ sau: Phó Bí thư Tỉnh uỷ, phó Tỉnh trưởng, phó Chủ tịch Chính hiệp tỉnh, phó Chủ nhiệm Uỷ ban Thường vụ tỉnh, phó Bí thư Thành uỷ của thành phố trực thuộc Trung ương hoặc thứ trưởng các bộ ban ngành. Nói chung là chức rất to)
(**Trung Nam Hải là trụ sở của ĐCS và Quốc vụ viện TQ, kiểu như Nhà Trắng của Mỹ hay điện Kremli của Nga. Ý của Tưởng Thiên Thừa là Quý Đình Tông có triển vọng tiến vào Trung Ương)
“Lạc đề rồi đấy”. Quý Đình Tông nheo mắt lại có vẻ không mấy hài lòng, ngón tay vuốt lên thành ly rượu, “Có những chuyện anh có thể kiểm soát được nông sâu, nhưng cũng có những chuyện không thể”.
Tưởng Thiên Thừa lấy điếu thuốc xuống khỏi môi rồi chỉ cười mà không nói gì, ông ta nắm vững nguyên tắc trong kinh doanh, làm thân với giới chính trị nhưng phải tránh xa chính phủ.
Biến số phát sinh trên đấu trường quyền lực giống như những đợt sóng ngầm cuồn cuộn dưới đáy sông.
Người ngoài cuộc khi nhìn vào mặt nước, chỉ cảm thấy tất cả dường như vẫn lặng yên không chút gợn sóng.
“Vậy tôi nói vào chủ đề gần hơn vậy”. Tưởng Thiên Thừa rót đầy ly rượu cho anh, “Năm vừa rồi Lầu Hộ Thành*** sụp đổ, tôi đã nôn ra một tỷ để bồi thường, cứu trợ, tu sửa và xây dựng lại, thương nhân mục đích chính vẫn là kiếm tiền, vụ làm ăn đó tôi chỉ thu về được hư danh nhưng lại giúp cho chính phủ ngăn chặn rắc rối, vốn hóa thị trường hiện nay của Quảng Hà là ba mươi tỷ, không thua kém các doanh nghiệp Đài Loan hay Chiết Giang kéo nguồn vốn đầu tư từ nước ngoài, vậy nên việc tỉnh tiếp tục cung cấp thêm nguồn lực cho chúng tôi trong tương lai cũng hợp lý phải không?”
(*** Lầu Hộ Thành护城楼 là một điểm tham quan tại TQ, kiểu như chỗ gác của lính canh thành ngày xưa ấy)
“Lão Tưởng, anh chẳng thay đổi chút nào”. Quý Đình Tông ngoài mặt nở nụ cười nhưng trong lòng lạnh tanh, anh thong thả cất tiếng: “Gần 70% tổng số dự án xây dựng đường quốc lộ của tỉnh đều nằm trong tay Quảng Hà, phải đổ thêm bao nhiêu nữa anh mới thỏa mãn đây? Hiện nay Bồ Tát các phương đều đang muốn đổi miếu, tỉnh có quá nhiều chuyện phải cân nhắc, anh đâu thể hy vọng tất cả phi vụ làm ăn đều mang về lợi nhuận được? Không bị thua thiệt là may rồi”.