Quý Đình Tông không dám nhìn quá nhiều. Bộ ghế sofa tối màu làm nổi bật làn da như ngọc của cô, tản ra vầng sáng như ngọc trai.
Quá chấn động, quá quyến rũ.
Nhưng Hàn Trân đã mệt đến mức thở hổn hển, hiển nhiên là không còn sức để làm thêm hiệp nữa.
Anh vứt chiếc khăn trắng đi, nhặt quần tây rơi trên sàn lên mặc vào, sau đó quay lưng về phía cô mà cài thắt lưng: “Hàn Trân, em nên đi tắm đi.”
“Em…” Giọng cô hơi khàn:, “Eo của em mỏi quá, không đứng dậy được.”
Quý Đình Tông khẽ cười, không nói hai lời bế cô lên khỏi ghế sofa. Cô rất nhẹ, thân hình nhỏ nhắn, thịt chỉ có ở những nơi cần thiết.
Thảo nào mà sức chịu đựng lại kém như vậy.
Nhà tắm trong phòng nghỉ rất rộng rãi, bên trong có một bồn tắm nhỏ hình tròn, dưới đáy bồn được lắp đèn hồng, khi xả nước nóng vào, đèn sẽ tự động bật lên, chiếu thành những gợn sóng màu hồng trong nước, nhìn rất thú vị.
Hàn Trân đang tựa vào thành bồn, lúc này đèn đã sáng lên, cô ngước mắt nhìn anh. Người đàn ông cởi trần, cơ bắp rắn chắc tráng kiện, phần eo hẹp trông rất săn chắc và mạnh mẽ.
Khiếm khuyết duy nhất là một vết sẹo bỏng rất lớn ở phía dưới cùng bên trái đằng sau eo anh, trông rất đáng sợ, Hàn Trân từng vô tình chạm vào nó một lần.
Ngay cả khi đang bị va chạm đến nỗi tiếng rên rỉ cũng vỡ vụn, cô vẫn có thể cảm nhận được bề mặt lồi lõm của vết sẹo kia.
Quý Đình Tông lấy một chai dầu gội từ kệ rửa mặt.
Tinh dịch có mùi giống như hoa hạt dẻ, không dễ ngửi, nếu dính vào tóc thì không thể gội sạch bằng nước được.
Hàn Trân chớp chớp mắt: “Anh không tắm à?”
Sắc mặt anh không thay đổi, bôi dầu gội lên phần tóc mai của cô: “Dính lên người em hết rồi, tôi còn tắm làm gì?”
Cô cúi đầu, im lặng không trả lời.
Quý Đình Tông chăm sóc người khác không thể nói là tỉ mỉ, nhưng cũng rất chu đáo. Trong cơ quan không có nữ thư ký, trước khi được thăng chức lên làm thư ký trưởng, anh từng là thư ký chính của bí thư, phải làm tất cả những công việc vụn vặt hàng ngày.
Lúc này, cho dù anh không tỏ ra kiêu ngạo thì Hàn Trân cũng không chịu được. Anh nhúng tay xuống nước, đưa tay vào giữa hai chân cô, có vẻ đang định rửa sạch nơi đó cho cô.
Anh vừa mới chạm vào hai cánh môi âm hộ sưng tấy, Hàn Trân đã vội vàng dùng hai tay nắm lấy cổ tay anh, cô ngượng đến mức không dám ngước mắt lên: “Để em tự làm.”
Ánh mắt sâu thẳm của Quý Đình Tông hiện lên nét cười nhàn nhạt: "Xấu hổ cái gì? Lẽ nào chưa từng có ai giúp em rửa ư?"
Hàn Trân thành thật lắc đầu: "Chưa từng."
Anh cau mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, bất chấp lực đẩy yếu ớt của cô, anh chậm rãi đưa một ngón tay vào trong âm đ*o, Hàn Trân cắn môi kêu lên một tiếng.
Da thịt nơi đó mềm mại và khít chặt, mút lấy đầu ngón tay anh. Anh vừa mới được trải nghiệm cảm giác được cái lỗ này quấn lấy, vẫn còn vương vấn cảm giác mê hồn đó. Cổ họng Quý Đình Tông hơi nghẹn lại, giọng anh vừa trầm vừa khàn: "Đừng kêu."
Hàn Trân thật sự không dám phát ra tiếng nữa, từ đầu đến chân của cô đều đang ngâm trong bồn tắm, ướt át như một con mèo Đức lông xoăn gặp phải lũ lụt, chỉ có thể để mặc cho anh cong ngón tay, móc hết d*m thủy nhớp nháp bên trong ra.
Không biết từ lúc nào, hai người bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt nhau. Quý Đình Tông nhịn không nổi nữa, cảm giác khô nóng trong người dâng trào, anh hung hãn hôn lên môi cô.
Lực mút điên cuồng như một thanh nam châm, khiến người ta không thể nào trốn thoát, không còn nơi nào để rút lui.
Hàn Trân muốn khóc, cô và Chu Tư Khải kết hôn được một năm hai tháng, nhưng nụ hôn duy nhất của hai người là trong hôn lễ, môi chạm môi, hoàn toàn chỉ để tạo dáng chụp ảnh.
Cô cũng không phải là cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng trái tim vẫn run lên, như thể có một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua đám mây mù tích tụ trong tim vậy.
“Nước nguội rồi.” Giây phút ham muốn lại một lần nữa trào dâng, nghị lực của Quý Đình Tông bộc phát. Anh đột ngột dừng lại, quay về phòng mặc áo sơ mi vào.
Hàn Trân quấn khăn tắm bước ra, lục lọi tìm quần áo và đồ lót để mặc.
Người đàn ông thắt nút áo, hỏi cô: "Em ở lại đây, hay là để tôi đưa em về?"
Đúng là sắc dục che mờ tâm trí, chỉ đến khi được nhắc nhở, Hàn Trân mới nhớ ra chuyện chị Nhan mời cô đi ăn tối.
Cô nhanh tay mặc nốt quần áo, nói mình sẽ ở lại.
Quý Đình Tông châm một điếu thuốc, dưới ánh đèn mờ ảo, thân hình anh có vẻ rất cao lớn uy nghiêm: "Em tới dẫn chương trình, lẽ nào còn bao gồm cả khâu xã giao nữa à?"
Hàn Trân sửng sốt: “Xã giao cái gì cơ?”
Cô nhớ lại Đêm Văn Hóa mấy ngày trước, quả quyết lắc đầu: "Tình hình ở đài hiện tại rất nhạy cảm. Em đến đây không phải để kêu gọi đầu tư, chỉ là giúp đỡ bạn bè chút thôi."
Quý Đình Tông im lặng một lát, cầm chiếc đồng hồ trên bàn lên đeo vào. Đó là một chiếc đồng hồ nam hiệu Lange đơn giản: “Tôi sẽ chờ nửa tiếng, nếu em không ra thì tôi phải đi trước.”
Trên tường có treo một chiếc đồng hồ, Hàn Trân nhìn thoáng qua thì thấy cô đã ở đây với anh gần hai tiếng đồng hồ.
E là chị Nhan đã phát điên vì lo lắng rồi.
Cô đẩy cửa bước ra ngoài trước. Rạp hát này bài trí rất tinh tế, hiệu quả cách âm tốt đến mức đáng kinh ngạc.
Căn phòng nghỉ mà lúc nãy cô gõ cửa nhưng không có ai trả lời, lúc này đang có nhân viên y tế ra vào, họ mang cáng tới, khiêng một người đàn ông to lớn đã ngất xỉu đi ra.
Dù giám đốc đã cố gắng khống chế tình hình nhưng vẫn khó tránh khỏi có tiếng cãi cọ ồn ào, vậy mà Hàn Trân ở ngay phòng bên cạnh lại chẳng nghe thấy một tiếng động nào.
Trước khi rời khỏi lầu hai, cô nhìn thấy Quý Đình Tông từ phòng nghỉ bước ra, anh đang nói chuyện điện thoại. Dáng người anh vẫn thẳng tắp như cũ, chỉ có chiếc áo sơ mi vốn được là phẳng phiu của anh lại có vài nếp nhăn do bị cô túm lấy tạo thành, không thể phẳng lại như trước được.
Ngoài ra, chiếc áo còn thiếu hai cái cúc.
Anh cũng nhìn cô một cái, ánh mắt nóng rực, vừa đi được mấy bước thì bị một người đàn ông từ trong phòng bao lớn đi ra chặn lại. Người đàn ông này có vẻ cũng đã say, thái độ cực kỳ nhiệt tình, khua chân múa tay mời anh vào trong.
Quý Đình Tông không từ chối.
Hàn Trân vội vàng rời đi, cũng may là ở nơi này không có ai quen cô cả. Cô đi tới hậu trường, sau đó thay quần áo của mình trước.
Trên ngực có hai vết màu đỏ do bị anh cắn, chị Nhan là một người phụ nữ từng trải, chỉ cần liếc mắt cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì ngay.
Hàn Trân che chắn thật kỹ, để tránh phải lên tiếng giải thích cho những chuyện không cần thiết.